Hôm sau, trời vừa mới sáng đã thấy người nội môn bắt đầu di chuyển, tất cả đều tập trung về diễn võ đài, đêm qua Ngao Diệt đã nói sẽ giải quyết hạng nhất tân tông, đó chính là một vở kịch hay, Ngao Diệt là người tàn nhẫn, Cơ Ngân cũng không hiền lành gì, trận chiến ở cổng thành Đế Đô hôm đó đã vang danh khắp Đại Hạ.
“Ai yếu ai mạnh đây?”
Nhân vật chính còn chưa tới thì diễn võ đài đã có rất nhiều người tụ tập, cảnh tượng này đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần rồi, hạng tư nội môn đánh với hạng nhất tân tông, có thể lóe ra tia lửa đấy, trận chiến này sẽ phấn khích lắm đây.
“Đánh chết luôn càng tốt”.
Có rất nhiều lời nghiến răng nghiến lợi, chẳng hạn như Vệ Xuyên, Hoa Đô, Nghiêm Khang, Viên Miểu, Hoàng Hiết, Ngụy Trượng, bọn họ cũng có mặt từ rất sớm, chọn sẵn chỗ và yên tĩnh chờ, chống mắt lên chờ màn kịch diễn ra.
Có đệ tử thì tất nhiên cũng không thể thiếu trưởng lão.
Trên dốc sườn mấy ngọn núi nhỏ quanh diễn võ đài có rất nhiều trưởng lão, tay cầm kính viễn vọng xem, nội môn yên tĩnh quá lâu, họ nhàn rỗi phát chán đến đến mất rồi, yêu nghiệt ngoại môn tiến vào như một tảng đá ném xuống hồ nước, ai thắng ai thua cũng khó mà nói trước được, nhưng chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
“Đến rồi”.
Không biết người nào gào to một tiếng, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Ngao Diệt đến rồi, một bộ tử bào bay bay, đi đường chân không chạm đất, quanh người hắn ta là linh quang quanh quẩn, khí huyết quái dị cũng như ẩn như hiện, chói mắt nhất chính là gương mặt đó.
Kiêu ngạo, trông cực kỳ kiêu ngạo.
Với cái dáng vẻ đó thì người nội môn đã quá quen rồi.
Tất nhiên cũng có người chưa quen lắm, nhưng bây giờ đều đang nằm trên giường bệnh hết rồi!
Ầm!
Cùng với tiếng nổ vang, Ngao Diệt vững vàng đáp xuống, khiến đài chiến đấu cát bụi mịt mù.
Hắn ta đâu chỉ có gương mặt kiêu ngạo, cả thái độ và hành động cũng hống hách không ai bằng, đa số mọi người đều thấy ngứa mắt, nhưng hắn ta lại có cái tư cách để hất mặt lên trời, ngoài Long Phi, Thiên Võ và Tinh Hồn thì ai mà dám chọc hắn ta chứ!
“Một trăm vạn, phế hắn”.
Ngô Khởi cũng tới, lời thốt ra không hề che giấu bất kì điều gì.
Tử Đô, Tiết Chí, Mộ Dung bên cạnh cũng có ý đó.
Xém náo nhiệt thì không chê chuyện lớn.
“Làm gì dám”, Ngao Diệt khẽ nhếch miệng lên.
Có tiền hay không cũng chẳng sao cả, hắn ta thích nhất là đánh cho yêu nghiệt tàn phế.
Ở Thiên Tông, ngoài ba thứ hạng đầu thì hắn ta thật sự chưa ngán ai bao giờ.
“Cơ Ngân đến rồi”.
Vẫn là câu đó, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.
Bóng người đông nghìn nghịt cực kỳ ăn ý né đi để dành ra một con đường, không chỉ mình Triệu Bân đến mà cả bọn Tô Vũ, Dương Phong, Lâm Tà và Kiếm Nam cũng tới, đều là quân chi viện của hắn, một lát nữa mà có đấu võ mồm thì họ có thể lên tiếng thay Cơ Ngân, chủ yếu là bọn họ cũng muốn xem thử ai mạnh ai yếu.