Có lẽ vì phát giác ra ai đó đang nhìn trộm nên Hoa Dương liếc mắt nhìn sang.
Một trên một dưới, bốn mắt nhìn nhau.
“Đánh không lại!”
Chỉ mất một thoáng chốc, Triệu Bân đã quay người trốn luôn.
Không phải hắn không đánh lại Hoa Dương, mà là không đánh lại ông già đi cùng Hoa Dương, vì người ta là cao thủ Địa Tạng hàng thật, nếu bị bắt gọn thì đừng hòng đi đâu nữa.
“Bóng lưng quen ghê”.
Hoa Dương lầm bầm, đôi mắt gần như nheo thành một đường thẳng.
Nhưng đến tận khi Triệu Bân biến mất trong bóng đêm, gã vẫn không nhớ ra đây là ai.
“Cứ từ từ mà tìm, ta trốn trước nhé”.
Triệu Bân dùng hai lá bùa tốc hành, chạy thẳng về thành Vong Cổ.
Nhưng hắn không dám mượn sức Đại Bằng để bay lên trời nữa, thông linh thú của hắn có diện mạo quá nổi bật, rất dễ bị nhận ra, chuyện này từng có ví dụ tàn khốc luôn.
Còn về Chư Cát Huyền Đạo và mấy người kia, hắn không chắc chắn họ đã đến hay chưa, cũng không biết họ đang ở đâu, quả thực không dễ tìm. Vì thế, hắn về thành Vong Cổ trước mới là chính đạo.
Sau đó, hắn truyền tin ra ngoài, ai cũng sẽ nhanh chóng về nhà thôi.
Nhân vật chính đi rồi nhưng kịch hay còn chưa mở màn, càng lúc càng có thêm người chạy tới: người của đại gia tộc, các thế lực đối đầu với Triệu gia, La Sinh Môn, Huyết Y Môn… Có thể nói là ngư long hỗn tạp, giống như Triệu Bân từng nói, hắn không chết thì những người này không ngủ nổi.
“Một võ tu cảnh giới Chân Linh mà lôi ra được nhiều người thế”.
Lão Huyền Đạo đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ riêng bề ngoài thì trận địa này đã đủ hoành tráng rồi, sau lưng không biết còn giấu rất nhiều nữa, đến cả một cao thủ Địa Tạng như ông ta còn thấy hơi rén. Lúc này đây, nếu Hán Diễm thả Triệu Bân ra, chỉ dựa vào mấy người như ông ta thì không thể bảo vệ được, trừ phi lại lôi tên tuổi Hồng Uyên ra hù dọa.
“Tu vi rõ thấp mà tiềm lực thì đáng sợ thật”.
Lão Huyền Không vuốt chòm râu, nói một câu thôi đã trúng trọng tâm rồi.
Lúc này Triệu Bân không tạo ra được uy hiếp gì, chứ nếu cho hắn thêm mười mấy hai mươi năm nữa, e rằng không ai có thể trấn áp được. Bóp chết thiên tài phải làm ngay từ trong trứng nước, từ xưa đã vậy rồi.
“Già rồi, thể diện cũng không dùng được nữa”.