Bây giờ hắn đã bước vào tầng hai của cảnh giới Địa Tạng nên đã đủ tư cách đánh tay đôi với cảnh giới Chuẩn Thiên.
Quan trọng nhất vẫn là Kỳ Lân hóa, trạng thái đó không phải là chuyện giỡn chơi được.
Vù vù vù!
Những mũi tên cứ nối tiếp nhau, tên sau còn bá đạo hơn cả tên trước.
Mỗi một mũi tên được bắn ra là nhất định sẽ có người bị bắn trúng, máu văng khắp trời.
Cao thủ Đại Nguyên nổi điên, muốn phản công nhưng cứ nhào lên là gặp phải rắc rối là bùa lôi quang. Bùa chú của tên nhóc đó không chỉ có nhiều thôi đâu, mà rõ ràng là vô cùng tận, hắn cứ vung ra hết đợt này đến đợt khác, bùa cứ nối đuôi nhau nổ, hơn nữa, cấp bùa cũng không hề nhỏ, khiến bọn họ không sao mở mắt ra nỗi.
Đến khi họ mở được mắt ra thì tên đã phóng đến rồi.
Có rất nhiều cao thủ đều bị trúng tên cùng với tọa kỵ của mình.
“Chuyện này…”
Binh tướng hai nước đều kinh ngạc khi thấy các cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên lần lượt rơi xuống.
Kỳ Lân hóa lợi hại vậy sao?
Cơ Ngân trong trạng thái Kỳ Lân hóa đã đáng sợ đến mức đó rồi sao?
“Cây cung thật bá đạo!”
“Sức mạnh thật khủng khiếp!”
Nữ soái cũng giật mình, bất giác nhìn chăm chăm cung Bá Vương. Đúng thật là một vũ khí lợi hại, nhờ nó có thể tự gia tăng được sức mạnh, cộng thêm Kỳ Lân hóa nữa nên mới khiến uy lực của Cơ Ngân có thực lực tầng hai cảnh giới Địa Tạng tăng mạnh, đến nỗi các cao thủ cảnh giới Chuẩn Thiên phía đối phương đều bị đánh rơi khỏi bầu trời.
Nhưng như vậy vẫn chưa là gì!
Nhìn sang phía kia thì thấy lại có rất nhiều cao thủ Đại Nguyên xông lên trời.
Đấy là không quân của vương triều Đại Nguyên.
Những con Huyết Điêu như những đám mây màu máu nhuốm đỏ cả bầu trời.
Khi bị đánh hội đồng mà đánh lâu thì nhất định sẽ thua.
Mặc dù Kỳ Lân hóa mạnh nhưng ít sao địch nổi nhiều.
“Thiên Thủ Đại La!”
Lúc nữ soái đang ngỡ ngàng thì Triệu Bân lại dùng bí thuật.
Kỳ Lân hóa mà dùng đến bí thuật thì nhất định tạo ra tình huống kinh thiên động địa. Bàn tay năm ngón như che khuất cả bầu trời, đánh rất nhiều người rơi xuống đất như thể đang đánh ruồi nhặng, những con Huyết Điêu không chịu nổi uy lực của chưởng ấn, bị nổ tung ngay tại chỗ. Các cao thủ Đại Nguyên đang ở bên trên chúng thì rơi xuống đất như những bao cát. Binh sĩ hai nước nhìn thấy cảnh đó thì đều thầm nuốt nước bọt, không đánh nhau nữa mà ngẩng đầu lên xem, chắc vì xa quá, không nhìn rõ được nên rất nhiều người đã lấy kính viễn vọng ra xem.
“Ta cũng muốn xem thử ngươi có thể cầm cự được bao lâu”.
Các cao thủ Đại Nguyên nghiến răng nghiến lợi, nối đuôi nhau xông lên.
Không quân của Đại Nguyên rất hùng mạnh, xông hết lên trời chỉ vì muốn bắt được một mình Kỳ Lân Cơ Ngân.
“Mau đi thôi”.
Nữ soái lại khuyên răn, bây giờ đi thì vẫn còn kịp.
Nếu như bị bao vây trên trời thì sẽ thật sự không còn đường nào để chạy nữa.
“Không đi nữa!”, Triệu Bân mỉm cười.
Sau đó, hắn còn nói thêm một câu: “Nó… Đã đến rồi”.
Nó?
Nữ soái không hiểu gì, càng không biết “nó” trong lời của Triệu Bân là đang chỉ ai, chỉ biết bầu trời tăm tối đã có thêm sự buốt lạnh, mây đen kéo đến, sấm sét nổ ầm ầm.