“Là ngươi ép ta phải dùng chiêu này!”
Triệu Bân lóe sáng trong nháy mắt, mở trạng thái tóc vàng.
Đúng lúc người áo đen giết đến, nhưng đụng phải một quyền kinh thiên của hắn rồi bị đánh cho lui lại.
“Đây là cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”
Người áo đen kinh ngạc trong chớp mắt, quyền này trông cực kỳ mạnh và bá đạo!
Thứ bá đạo hơn còn ở ngay sau đó nữa, trong lúc ông ta kinh ngạc thì Triệu Bân đã vung kiếm đi tới.
“Kiếm này coi như tạm”.
Người áo đen tràn ngập khinh bỉ, duỗi ra hai ngón tay.
Nhưng ngay sau đó, khi ông ta sắp kẹp vào mũi kiếm Long Uyên thì uy lực của kiếm bỗng nhiên tăng mạnh.
Đây không phải phong lôi quyết mà là vạn kiếm quy nhất!
Không biết đã có bao nhiêu phân thân của Triệu Bân ngưng tụ sức lực cho chiêu bộc phát trong nháy mắt này.
Lần này người áo đen không kịp trở tay.
Hai ngón tay ông ta chĩa ra không kẹp được mũi kiếm Long Uyên.
Phụt!
Máu tươi tung tóe.
Gương mặt của người áo đen bị Triệu Bân đâm trúng.
Nguyệt Thần thổn thức một tiếng, chính cô ta cũng ái ngại thay cho người áo đen. Khinh thường người nào đó sẽ có kết cục rất nghiêm trọng.
“Giỏi lắm”.
Người áo đen giận quá hóa cười, vung chưởng đánh Triệu Bân.
Vẫn không thể thấy rõ mặt của ông ta, nhưng vết máu trên mặt ông ta đã khép lại trong nháy mắt.
Là ông ta xem thường tên võ giả Chuẩn Thiên này, không ngờ hắn có thể nắm chắc sức mạnh như vậy. Để làm được điều này thì võ hồn phải đạt một mức độ cực kỳ hà khắc, chỉ hơi sơ sẩy thì sẽ bị cắn ngược ngay.
Cho nên ông ta mới bị đánh trúng một chiêu không kịp trở tay.
Đường đường là cảnh giới Chuẩn Tiên mà lại bị một tên Chuẩn Thiên đánh cho tóe máu, quá mất mặt.
“Nhãi con, ngươi chọc giận ta rồi đấy”.
Người áo đen lạnh nhạt nói, thanh âm lạnh lẽo.
Ông ta vừa dứt lời thì một gương mặt quỷ khổng lồ lập tức được diễn hóa ở trên khoảng không, lớn như một tòa núi lớn, tuy là ảo nhưng vặn vẹo vô cùng, chỉ nhìn thôi cũng thấy dữ tợn hơn cả lệ quỷ. Con mắt to lớn đỏ ngầu như sắp trào máu.
Triệu Bân ngẩng lên nhìn, sắc mặt khó coi.
Đúng là Chuẩn Tiên, thủ đoạn thông thiên.
Hắn lần đầu được thấy mặt quỷ khổng lồ như thế này, cái miệng như bồn máu kia mà há ra thì có thể nuốt hẳn một đỉnh núi ấy chứ.
“Ác linh phệ thiên?”