Triệu Bân quan sát tình hình rồi đưa tay sờ sờ cằm.
Ở nơi này có không ít thợ mỏ, nếu như dẫn tất cả trở về thành Thiên Thu rồi từ từ bồi dưỡng thì chắc chắc sẽ có rất nhiều nhân tài được sinh ra.
Ý tưởng của hắn cũng chính là ý tưởng của các trưởng lão.
Đây là lúc mở rộng quân lực, bọn họ cũng không chê có thêm nhiều người.
Không biết đến tận khi nào thì tiếng kêu thảm thiết mới dần dần dừng lại.
Lão cường giả Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn vẫn chưa chết, đã bị mấy vị trưởng lão Ma gia phong ấn gắt gao rồi trói gô lại, lúc bị trói lão ta vẫn còn sức kêu la giãy dụa, cuối cùng bị tam trưởng lão đánh cho một chưởng đưa vào mộng đẹp.
Tất cả những cường giả Huyết Y Môn còn lại đều đã bị giết chết không chừa một ai.
Đến lúc này thì trời đất mới yên bình trở lại.
Sau đó là thời gian thu dọn chiến trường.
Người của Ma gia làm việc rất năng suất, trong phút chốc đều đã quét sạch tài vật trên người của các cường giả Huyết Y Môn bị giết, ngay cả quần áo cũng không chừa lại, đám thợ mỏ nhìn thấy cảnh này cũng phải giật thót mình.
Dọn dẹp thế này thì cũng quá sạch sẽ rồi!
Chỉ có điều, mọi người làm tốt lắm!
"Đừng nhàn rỗi, mau làm việc đi".
Đại trưởng lão đứng trên cao hô lớn.
Không cần lão ta nói thì các trưởng lão Ma gia đều đã xắn tay áo lục soát khắp kho hàng và quặng mỏ, chuẩn bị lấy đi tất cả khoáng thạch và xích huyền thiết.
"Muốn tham gia với bọn ta không?"
Bên này, Triệu Bân đã tìm được một chỗ thoải mái ngồi xuống.
Phía dưới có rất nhiều thợ mỏ đang nhìn Triệu Bân bằng ánh mắt kỳ quái, đừng nhìn tên nhóc này nhỏ bé mà xem thường, khi đánh nhau nó tỏ ra rất hung hãn, mới vừa nãy đã có một rất nhiều cường giả Địa Tạng chết trong tay của nó. Đám thợ mỏ đã bị nhốt ở đây rất lâu, hiển nhiên không thể biết được tình hình bên ngoài.
Nếu không thì bọn họ chắc chắn đã nhận ra đứa trẻ này chính là Cơ Ngân của Thiên Tông.
“Đi theo bọn ta thì được ăn ngon mặc đẹp”, Vương Trác hô lên rất khí phách.
"Được".
Tiếng hô đáp lại của những người phía dưới cũng rất vang dội.
Cho dù thế nào thì đối với đám thợ mỏ, những người tới đây đều là ân nhân cứu mạng.
Hơn nữa, nhìn đội hình của đối phương quả thật quá lớn, đây chính là một cây đại thụ khổng lồ che bóng mát cho bọn họ, nếu như bọn họ có được chống lưng mạnh như vậy thì sau này ra ngoài cũng sẽ không bị ức hiếp nữa.
…
"Nhanh lên".
Bên trong thành cổ liên tục vang lên những tiếng đốc thúc.
Người của Ma gia hết sức chuyên nghiệp, sau khi quét sạch tài vật và lục soát hết kho hàng thì bọn họ liền chui vào quặng mỏ, đây chính là quặng mỏ khai thác xích huyền thiết, bầu không khí bên trong quặng mỏ lúc này hết sức náo nhiệt, cũng hết sức bận rộn.
"Mau ăn đi, ăn xong còn làm việc".
Vương Trác xách theo mấy vò rượu chạy tới chạy lui.
Vương Trác đang nói với đám thợ mỏ, bởi vì nhân lực Ma gia không đủ cho nên vẫn cần có sự giúp đỡ của bọn họ, mà đám thợ mỏ cũng không từ chối, từ khi bọn họ bị bắt đến đây đào mỏ thì ngày nào cũng bị đánh đập nhưng không có được một bữa ăn no, lâu lắm rồi bọn họ mới được tụ tập ăn uống no nê thế này, phải ăn no thì mới có sức tiếp tục làm việc.
Khung cảnh này khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải chua xót.
Cả một đám thợ mỏ đều tóc tai bù xù, lao vào ăn uống ngấu nghiến, trông cực kì giống một đám dân chạy nạn hoặc là tù nhân đói khát, tất cả đều là do đám người Huyết Y Môn đã tạo nghiệt, ở trong lãnh thổ Đại Hạ mà dám bắt cóc người không kiêng nể gì, nếu như không có Đại Tế Ti chống lưng thì bọn chúng đã sớm bị càn quét rồi.
"Tất cả là do lão già chết dẫm đó!"
Đám thợ mỏ đang lớn tiếng mắng, bọn họ vừa mắng đám người Huyết Y Môn vừa mắng cả Ân Trú, lão già đó tuy là Đại Tế Ti hoàng tộc nhưng lại phản bội Đại Hạ, trộm cắp khoáng thạch, bán nước cầu vinh!
"Có thể bồi dưỡng".
"Chắc chắn sẽ thành nhân tài".
Triệu Bân sờ sờ cằm, nhìn chằm chằm vào những người thợ mỏ, trong số này có không ít người có nền tảng, là mầm non tốt để bồi dưỡng, nếu như có đủ thời gian thì bọn họ nhất định sẽ dần phát triển thành cường giả.
Hắn không chê nhiều người, nhiều người thì dễ hành sự.
"Nơi này có bảo bối không?"
Tam trưởng lão quay đầu lại, chọc chọc Triệu Bân hỏi.
Lão ta còn nhớ rõ khi bọn họ cướp mỏ vàng của tộc Ám Dạ thì Triệu Bân đã lẻn xuống dưới lòng đất và tìm được một quả trứng Kỳ Lân vàng, bây giờ bọn họ cũng đang đứng trong một hầm mỏ, nói không chừng bên dưới lòng đất cũng có bảo bối.
“Lấy đâu ra nhiều bảo bối như vậy”, Triệu Bân ho khan nói.
Hắn đã sớm xem xét toàn bộ nơi này, đây chỉ là một quặng mỏ.
Nếu như đi đến đâu cũng có thể gặp được cơ duyên tốt thì cuộc sống lại chẳng dễ dàng quá.
Tam trưởng lão tiếc nuối, bước lên vọng gác trên tường thành.
Mặt khác, đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão cũng đều đã bước lên chỗ cao, đứng sừng sững phóng tầm mắt ra xa trông chừng bốn phương tám hướng, một khi phát hiện có biến thì bọn họ sẽ ra hiệu cho tất cả rút lui, dù sao Ma gia bọn họ cũng có rất nhiều kẻ thù bên ngoài.
Chẳng hạn như trấn ma ti hoàng tộc.
"Làm việc thôi".
Đám thợ mỏ sau khi được ăn no thì ngay lập tức xắn tay áo xông vào quặng mỏ, tinh thần của ai cũng phấn chấn mười phần, lúc trước bọn họ phải đào mỏ vì đám người Huyết Y Môn, bây giờ bọn họ được đào mỏ vì chính bản thân mình, người của Ma gia đã nói đợi sau khi chuyển hết xích huyền thiết đi luyện thành binh khí thì mỗi người ở đây đều sẽ có phần.
Ngoài ra bọn họ còn được cung cấp cho tài nguyên tu luyện.
Viễn cảnh tươi sáng khiến cho bọn họ tràn đầy năng lượng!
"Không còn chú ấn, cả người cũng thoải mái hơn".
Đám thợ mỏ cười to, ra sức làm việc.
Chú ấn mà bọn họ vừa nhắc đến tất nhiên là chú ấn khống chế do Huyết Y Môn yểm lên người của bọn họ để nô dịch bọn họ, không cho bọn họ trốn chạy, cũng đề phòng bọn họ tạo phản.
Vèo! Vèo!
Triệu Bân cũng biến ra phân thân hỗ trợ đào mỏ.
Hắn thì không có ý định vào quặng mỏ cùng mọi người, chỉ ngồi trên tảng đá bên ngoài chống cằm suy nghĩ, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà thỉnh thoảng còn tự lẩm bẩm một mình, cũng không biết hắn đang lẩm bẩm cái gì. Đại trưởng lão nhìn thấy vậy thì biết hắn chắc chắn là đang suy nghĩ về chuyện của Diệu Ngữ.
"Thả ta ra, ta cam đoan sẽ không trả thù".
Người vừa nói chính là Kim Sơn lão quỷ đang bị phong ấn bên cạnh Triệu Bân.
Sở dĩ Triệu Bân không vào mỏ cũng là bởi vì phải canh chừng lão ta.
“Ta thả ông đi thì còn giữ được mạng sao?”, Triệu Bân thản nhiên nói.
"Ngươi hẳn phải biết nếu như dám đối đầu với Đại Tế Ti thì phải nhận lấy kết cục gì", Kim Sơn dữ tợn nói.
“Ta không dễ bị dọa đâu”, Triệu Bân lại thản nhiên nói.
Kim Sơn nghiến răng nghiến lợi, nói chuyện với tên nhóc này chẳng khác nào đàn gảy tai trâu!
Đáng tiếc lão ta không thể phá vỡ phong ấn, nếu không thì chắc chắn lão ta đã một chưởng đánh chết Triệu Bân.
"Chuyện Cửu Vĩ thoát ra ngoài chính là kiệt tác của Ân Trú", một lúc sau thì Triệu Bân mới nói tiếp.
"Ta sẽ không nói gì".
Kim Sơn hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại.
Triệu Bân liếc nhìn lão ta, không cần hỏi thêm thì hắn cũng đã đoán ra được manh mối dựa vào thái độ kiêng dè của Kim Sơn. Cho nên mới nói, Ân Trú đúng là một con cáo già, còn dám tính kế ngay trước mũi Hồng Uyên, quả nhiên lão ta đã được làm Đại Tế Ti hoàng tộc thì bản lĩnh chắc chắn không tầm thường, chiến lực không mạnh thì vẫn hoàn toàn có thể dựa vào bàng môn tà đạo để giở trò. Vừa có thể triệu hoán Cửu Vĩ Tiên Hồ lại vừa có thể khống chế nó, chuyện này ngay cả đệ nhất Thiên Võ Hồng Uyên cũng không thể làm được, thế mà cảnh giới Chuẩn Thiên như Ân Trú lại có thể làm được. Hành động này của Ân Trú chính là ví dụ tốt nhất cho câu nói: minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
"Cứ chờ đó cho ta", trong lòng Triệu Bân thầm mắng.
Hắn đã phải chịu tổn thất lớn như vậy, sao lại có thể không trả đũa chứ!
"Nhanh lên".
Những tiếng hô hào đốc thúc vẫn vang lên không ngừng.