Linh Lung lẩm bẩm, cô ta đang nói Liễu Tâm Như.
Trước đây, khi cô ta cải lão hoàn đồng thì đã từng gặp Liễu Tâm Như ở nhà họ Triệu.
Lúc đó cô nhóc này vẫn còn bị mù.
Giờ gặp lại thì đối phương đã là cảnh giới Chuẩn Thiên, tốc độ thăng cấp thế này thật quá đáng sợ, còn cả huyết mạch đặc biệt kia nữa, bá đạo một cách dị thường. Liễu gia đúng là không tầm thường, Liễu Thương Không có hai đứa con gái, đứa này còn đáng sợ hơn đứa kia.
“Nàng ấy là Liễu Tâm Như!”
Nữ soái nhìn thấy Liễu Tâm Như thì bất chợt bần thần.
Không biết vì sao, giây phút đầu tiên nhìn thấy Liễu Tâm Như, cô ta lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Cũng chính vào giây phút đó, dường như cô ta đã thấy được bóng dáng quen thuộc từ trên người đối phương, cực kỳ giống với Sở Vô Sương nhà mình. Là do cô ta đã nhìn nhầm rồi ư? Sao trên người cô nhóc này lại có bóng hình của Vô Sương?
“Chào hai vị tiền bối!”, Liễu Tâm Như khá lễ phép.
“Không cần đa lễ!”. Hai người mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời, không hề tỏ thái độ bề trên.
Phù Dung cũng đến, đương nhiên bà ấy nhận ra đồ đệ Hồng Uyên và nữ soái Xích Diễm.
Nếu như xét về vai vế và địa vị ở Thiên Tông và hoàng tộc, bà ấy cũng phải hành lễ.
“Trước đây đã để cô phải chịu khổ rồi!”
Dù là nữ soái hay Linh Lung, ai cũng có cảm giác hổ thẹn
Chuyện của Tử Y Hầu khiến nhà họ Triệu tan cửa nát nhà, cả hoàng tộc và Thiên Tông đều không thoát khỏi trách nhiệm.
Vậy mà con trai của Phù Dung lại cứu Đại Hạ khỏi mấy lần đại họa.
Bọn họ nợ Phù Dung, cũng nợ Triệu gia.
Vì vậy bọn họ mới chuyên môn dành ra thời gian để lên đỉnh núi, bái tế Triệu Uyên.
“Đột phá Thiên Võ rồi, càng ngày càng đẹp!”
Bên ngoài núi, mấy lão già tụm lại nhìn ngắm nữ soái và Linh Lung.
Đều là mỹ nữ tuyệt thế.
Đều danh tiếng lẫy lừng.
Nhìn thôi cũng thấy đã mắt.
“Ngày thường thì ngầu lắm, vậy mà đến lúc đi tán gái thì…”, Thương Khung liếc mắt.
“Mấy chuyện đòi hỏi kỹ thuật thế này phải cần có lão tổ đây!”, mấy lão già nói với giọng ý vị sâu xa.
Tán gái cũng phải xem đối tượng, hai cao thủ Thiên Võ, lạng quạng trêu vào thì nhừ tử chứ chẳng chơi.
“Ta đã có người thương!”
Thương Khung vuốt râu, nói với vẻ đầy thâm trầm
Lời ông ta nói là thật, người ông ta yêu là ma tướng thứ chín, Phù Nhàn.
Ngày thứ ba, môn chủ La Sinh Môn đến.
Người cùng đi với cô ta là lão môn chủ - sư phụ của môn chủ La Sinh Môn, cả hai đều mặc áo choàng đen, trùm kín từ từ tới chân, nghề của họ là sát thủ, không tiện để lộ thân phận, mà Triệu Bân cũng sẽ không tò mò tới cùng làm gì.
Lạc Hà vẫn ổn, từng đến một lần nên cô ta vẫn khá bình tĩnh.
Nhưng lão môn chủ thì lại nhìn thành Thiên Thu bằng ánh mắt cô cùng bất ngờ, thế giới không gian này thật sự phi thường, không phải nơi mà Phượng Minh Cốc có thể bì được, chẳng ai ngờ được trong núi Bất Tử lại có càn khôn tầm cỡ này.
“Hai người này mạnh thật!”