“Không biết”.
Triệu Bân không hỏi thêm, đợi Ma Tử đến rồi hỏi Ma Tử còn đáng tin hơn.
Tình báo của Ma gia trải rộng khắp nơi, chắc chắn sẽ biết nhiều hơn.
Hai người một trước một sau băng qua con đường rồi dừng lại trước một tiểu viện.
Triệu Bân đứng ngồi không yên, tâm trạng buồn bực chưa từng có.
Chuyện liên quan đến an nguy của người trong tộc, cho dù không lo lắng cũng sẽ thấy luống cuống tay chân.
Chẳng mất bao lâu, một con huyết ưng từ trên trời đáp xuống.
“Chạy đi đâu thế, tìm ngươi lâu lắm đấy”, Ma Tử phủi phủi bụi bặm trên người.
“Tại sao hoàng ảnh vệ muốn truy nã Triệu Bân”, Triệu Bân không nhiều lời mà đi thẳng vào trọng điểm.
Ma Tử sững người, không ngờ rằng sau nhiều ngày gặp lại, Triệu Bân mở đầu thẳng thừng đến thế.
“Tại sao”, Triệu Bân không nhìn ngang liếc dọc, trong mắt còn vằn lên tia máu.
“Nghe nói Tử Y Hầu muốn hạ người nhà họ Triệu, ép Đan Phượng Phù Dung phải nghe lời”, Ma Tử báo cáo thành thật: “Ngoài Triệu Bân ra, nhà họ Triệu đã bị bắt hết, không một ai ngoại lệ, lúc này đang trên đường áp giải tới đế đô. Lệnh truy nã ở cổng thành chắc ngươi cũng thấy rồi, không tìm được Triệu Bân, Tử Y Hầu đích thân hạ lệnh truy nã, gần như dán kín từng tòa thành ở Đại Hạ. Tên tiểu tử đó cũng khá thật, lần đầu thấy đích thân Tử Y Hầu hạ lệnh truy nã, tới nay vẫn chưa bắt được hắn”.
Triệu Bân im lặng không nói, âm thầm thở phào một hơi. Nửa vế trước của Ma Tử, hắn nghe rất chăm chú, nửa vế sau gần như không nghe gì. Người trong tộc đang trên đường áp giải chứng minh họ vẫn còn sống, nếu còn sống thì còn khả năng giải cứu.
Dù đã thở phào nhưng một thứ sát khí lạnh như băng vẫn sôi lên sùng sục ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn của hắn, nhắm vào Tử Y Hầu. Lão ta thực sự ra tay với Triệu gia, nực cười ở chỗ bây giờ hắn mới biết, cũng trách hắn những ngày này lượn lờ ở bên ngoài, không tiến vào thành, càng không biết đến chuyện tróc nã.
Ma Tử nhíu mày, hắn ta có thể cảm nhận rõ ràng sát khí của Triệu Bân. Chính vì cảm nhận được nên ánh mắt của hắn ta mới trở nên kỳ lạ. Tại sao tên này quan tâm đến Triệu Bân thế nhỉ, còn cả sát khí này nữa, rốt cuộc nó nhắm tới ai? Từ khi hai người quen biết, đây là lần đầu hắn ta thấy Triệu Bân lộ ra sát khí đáng sợ đến thế.
“Phen này đến đây là để mời người giúp đỡ”, Ma Tử ho khan một tiếng, cứ nhờ người ta mãi cũng ngại lắm chứ.
“Trùng hợp ghê, ta cũng có việc tìm ngươi giúp đỡ”, Triệu Bân vội vàng thu hồi cảm xúc, hắn muốn cứu người trong tộc. Không biết trận địa áp giải của hoàng ảnh vệ thế nào, nhưng chắc chắn một mình hắn không đối phó nổi, phải tìm Ma Tử giúp đỡ, dồn hết khả năng mượn một vài cường giả.
“Ngươi nói trước đi”, Ma Tử cười hề hề, khó được khi Cơ Ngân mở lời.
“Giúp ta cứu người nhà họ Triệu”, Triệu Bân nói ngay.
“Ngươi... cũng muốn cứu người của Triệu gia?”, Ma Tử nhướn mày.
“Sao thế, còn ai muốn cứu nữa?”, Triệu Bân sững sờ.
“Ngươi tưởng ta nửa đêm nửa hôm tới đây là vì nhớ ngươi chắc?”
“Ma gia muốn cứu Triệu gia?”, Triệu Bân nghe xong mà mờ mịt.
“Thánh nữ nhà ta có chút căn cơ với Triệu gia, nhất định đòi cứu, ngăn cũng không ngăn nổi”, Ma Tử cười gượng: “Vì chuyện này mà nội bộ Ma gia chia rẽ hẳn, dù sao thì hoàng ảnh vệ không dễ gì chọc được đâu”.
“Thánh nữ nhà ngươi... là ai thế?”, Triệu Bân thăm dò.
“Thúy Nhi!”
“Thúy Nhi?”