"Ừm", Triệu Bân đáp, còn không quên liếc nhìn sư phụ đang ngồi ở đình nghỉ mát cách đó không xa, sư phụ vẫn không hay biết chuyện gì, nếu như biết thì không biết sư phụ sẽ có cảm tưởng thế nào.
Bữa sáng được dọn ra nhanh chóng, đầy cả một bàn lớn.
"Cơ Ngân, ta đợi ngươi ở diễn võ đài".
Triệu Bân vừa ngồi xuống liền nghe thấy một tiếng nói, chắc là kẻ nói đã sử dụng bí thuật sóng âm, cho nên hầu hết các đỉnh núi đều có thể nghe thấy. Đỉnh Tử Trúc cũng là một trong số đó, mà khoảng cách của nó cũng không quá xa diễn võ đài.
"Là tên nhóc đó", Triệu Bân nghe giọng liền biết là ai đang thách thức.
Kẻ đó là tiểu đệ của Vệ Xuyên, hắn ta tên là Trịnh Minh.
Lúc trước khi Vệ Xuyên khiêu chiến hắn thì chính Trịnh Minh là kẻ đến đưa thư khiêu chiến.
Cái tên Trịnh Minh này hay lắm! Không biết hắn ta đang muốn chứng minh điều gì với thế giới đây.
Triệu Bân khẽ liếc nhìn Vân Yên.
Lần này hắn đã học được cách thông minh hơn, trước hết phải hỏi ý kiến của sư phụ, nếu không thì ngay khi hắn đứng lên chắc chắn sẽ bị sư phụ bắt trói rồi treo lên cây, hắn thật sự không muốn quay lại cây cổ thụ đó một chút nào.
"Đánh không lại thì phải chạy ngay", Vân Yên nói rồi cầm đũa lên.
Vèo!
Được sự cho phép của sư phụ, Triệu Bân ngay lập tức phóng đi, ngay cả cơm cũng không ăn.
"Con cũng đi".
Mục Thanh Hàn đặt đũa xuống, vội vàng đuổi theo hắn ra ngoài.
Phía sau, Vân Yên chỉ biết lắc đầu cười.
Hai đồ nhi, một đứa thì quá trầm tĩnh, một đứa thì quá hoạt bát, tu luyện chưa tới đâu mà đã muốn xuống núi gây sự, bê con mới sinh không sợ hổ, không để cho đồ nhi chịu một chút đau khổ thì sau này nó sẽ không biết dè chừng ai.
Trên diễn võ đài đã có người đứng đợi từ lâu.
Dưới diễn võ đài cũng đã có rất nhiều người kéo đến xem náo nhiệt, xem ra nơi này không thiếu những kẻ nhàn rỗi.
"Năm trăm lượng, ta cá là Cơ Ngân sẽ không đến".
"Lần này ta chỉ chờ trong thời gian một nén hương, nếu như hắn không đến thì ông đây sẽ đi ngay".
"Không nên đi vào vết xe đổ nữa, hôm qua ta đã chờ cả một ngày mà có thấy hắn đâu!"
Trước khi trận chiến bắt đầu thì bên dưới đã bàn tán xôn xao không ngớt, ai cũng cho rằng Triệu Bân chắc chắn là một con rùa rụt đầu, không cần phải chờ lâu vì cái tên đi cửa sau đó sẽ không đến, hắn chẳng qua chỉ là thùng rỗng kêu to mà thôi.
Trên khán đài, Trịnh Minh đang đứng rất hiên ngang.
Nói thế nào thì hắn ta cũng là tay sai đắc lực của Vệ Xuyên, hắn ta thật sự có khí chất rất giống Vệ Xuyên, toàn thân hắn ta toát ra khí tức bức người, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, thần thái kiên trung hộ chủ, giống như muốn nói lão đại của hắn ta không có ở đây cho nên hắn ta phải ra mặt trấn thủ.
"Đại ca, ta tuyệt đối sẽ không khiến cho huynh mất mặt".
Những lời nói chân thành trong lòng của Trịnh Minh đã nói lên rằng hắn ta là một người thấy chết không sờn, dốc lòng muốn dạy một bài học nhớ đời cho tên Cơ Ngân mà lão đại của hắn ta đã từng khiêu chiến, muốn đánh Cơ Ngân thành đầu heo trước khi lão đại trở lại, cũng như muốn chiếu cáo thiên hạ rằng uy nghiêm của lão đại hắn ta là bất khả xâm phạm, tuy lão đại đang không ở Thiên Tông nhưng hắn ta cũng có thể thay lão đại hành đạo.