Gò má của Sở Vô Sương thoáng chốc đỏ bừng lên.
Thiên chi kiêu nữ mà đỏ mặt thì cũng rất thu hút, lại được tắm mình trong ánh trăng sáng, đúng là đẹp không tả xiết, đến cả sắc hồng trên má cũng nhuốm màu hư ảo, tạo nên phong vị khác biệt.
Một số chuyện… không thể nói rõ.
Lúc này đây, bầu không khí khá ngượng ngập.
Khi nhìn lại trận chiến.
Khi nhìn lại Triệu Bân.
Cô ta bỗng có ý vị như đang nhìn trộm, có tật giật mình.
Có lẽ cũng bởi tâm hồn thiếu nữ như bông hoa chớm nở, bất giác biến thành nhìn trộm.
Nữ soái chỉ cười chứ không nói.
Cháu gái mình mà, có người cô nào không hiểu chứ.
Cô ta hiểu, đồng thời còn liếc mắt nhìn về phía lầu gác.
Ánh mắt này khiến toàn bộ Sở gia đều hiểu.
“Ừm, khá đấy”, Sở Thương Khung vuốt chòm râu.
Bây giờ nhìn lại tên tiểu tử Cơ Ngân bỗng thấy càng nhìn càng vừa mắt.
Gương mặt Sở Huyền Hà thoáng sa sầm: Con gái bảo bối nhà mình bị lừa mất như thế à?
“Hay!”
Những tiếng khen trên cầu vòm vang lên không ngớt.
Đã bảo thấy đủ sẽ ngừng mà, sao càng đánh càng nóng tính vậy?
Tính đến nay đã đánh được cả trăm hồi rồi!
Đêm nay đến đây không uổng công, đúng là được xem cả một vở kịch lớn, hai người đánh nhau rất đặc sắc, nhất là Cơ Ngân. Tên này vừa giỏi chịu đòn vừa giỏi đánh đấm, đúng là thiên tài cái thế.
Phụt!
Trong những tiếng khen hay, Ngô Khởi lại phụt máu.
Lại, tại sao dùng từ “lại”.
Từ khi khai chiến đến giờ, hắn ta đã bị đấm đến mức không ngóc được đầu lên.
Triệu Bân đã nương tay lắm rồi đấy, chứ nếu đánh tên này thật thì chắc hắn đã chết được mười mấy lần. Cháu trai của nguyên soái Hổ Uy đâu thể đòi giết là giết được, chứ nếu ở thế giới bên ngoài thì tên này bị tiêu diệt thật rồi.
“Ta không tin”. Ngô Khởi thét một tiếng chấn động trời xanh.
Hắn là võ tu đạt đỉnh Huyền Dương cơ mà! Đánh một võ tu Huyền Dương tầng một, thế mà bị đánh cho tơi tả.
Nhưng không sao, những người không tin rằng mình sẽ gục khi đánh nhau với Triệu Bân nhiều lắm, bây giờ mà đi hỏi, còn được mấy tên dám lèm bèm? Người kiêu ngạo như Sở Vô Sương cũng bị đánh đến mức trái tim thiếu nữ nở hoa rồi.
“Đủ rồi”.
Nữ soái ngang ngược chen vào, ngăn cản hai người.
Nhưng không thể đánh thêm nữa, đánh nữa sẽ có án mạng luôn.
“Ta vẫn đánh tiếp được”, Ngô Khởi quát tháo, tất nhiên vì thấy không phục.
Câu nói này lọt vào tai đám đông lại thành một ý nghĩa khác: Ta vẫn còn chịu đòn được rất lâu nhé.
Phụt!