Ầm! Ầm! Ầm!
Những tiếng nổ vang liên tiếp vang lên bên trong lăng mộ vua Âm Nguyệt.
Từ bên ngoài đứng nhìn sẽ thấy những ngọn núi bên trên cổ mộ đều đã sụp đổ, mặt đất nứt toát ra, đất đá văng khắp nơi.
So với âm thanh của vụ nổ thì những tiếng kêu la thảm thiết vẫn dễ nghe hơn.
Ít nhất thì trong tai của Triệu Bân nghe thấy những âm thanh thảm thiết truyền tới thật sự rất dễ nghe.
Đáng buồn bực nhất vẫn là những tên sát thủ, trong lúc bọn chúng còn đang choáng váng trước sự biến mất đột ngột của Triệu Bân, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị bùa lôi quang làm tối đen tầm mắt, sau đó hai mắt còn chưa kịp nhìn rõ thì lại bị bùa nổ oanh tạc.
Rõ ràng trên người của kẻ nào cũng có bùa chống nổ, sao lại có thể bị bùa nổ oanh tạc được?
Cường giả Chuẩn Thiên thì thế nào, đã mở ra chân nguyên hộ thể thì thế nào, cuối cùng vẫn không thể chống lại bùa nổ! Bùa nổ của Triệu Bân tất nhiên là bùa nổ cấp Địa Tạng do chính tay hắn vẽ, lực sát thương so với bùa nổ đồng cấp mạnh mẽ hơn rất nhiều, bởi vì bùa nổ mà hắn vẽ là do Nguyệt Thần truyền cho, là bùa nổ chính tông, trên mỗi một lá bùa đều có khắc thêm lôi điện, ngoài ra còn có thêm vào chân nguyên của hắn, có cả đại địa lực cùng Tiên lực, bùa nổ cao cấp bậc này thì ngay cả cường giả Chuẩn Thiên cũng phải bị nổ tàn đời.
Đó là chưa kể, lúc này ở khắp nơi đã toàn là bùa nổ.
"Tú Nhi đã từng nói, thừa dịp người yếu mà lấy mạng!"
Triệu Bân phóng tới nhanh như chớp để đoạt mạng kẻ thù.
Cho dù bùa nổ có nhiều và có uy lực mạnh mẽ bao nhiêu thì vẫn sẽ luôn có một vài nhân tài mà bùa nổ không oanh tạc chết nổi.
Không sao, hắn đang phóng tới chém thêm một kiếm đây!
Cho dù không thi triển Kỳ Lân hóa nhưng với cảnh giới Địa Tạng tầng 2 hắn vẫn có thể mạnh mẽ chiến đấu với cảnh giới Chuẩn Thiên, huống chi là cảnh giới Chuẩn Thiên đã bị nổ chỉ còn nửa cái mạng lại còn dễ dàng hơn.
Cảnh tượng hết sức đẫm máu.
Cả ngôi mộ chính đều đã trở thành đống đổ nát, đá vụn văng tung tóe, dưới mặt đất hỗn loạn đầy rẫy tay chân người cùng với những xác chết không tay không chân nằm ngổn ngang.
Trong số hơn ba trăm cường giả Chuẩn Thiên, hơn tám phần đã bị nổ tan xương nát thịt, chết bất đắc kỳ tử.
Còn lại chưa tới hai phần đều đang lảo đảo đứng không vững, tóc tai bù xù, đầu óc ông ông, đã bị nổ không ra hình người, mơ hồ hoài nghi nhân sinh. Có một số kẻ chỉ còn lại nửa người, bất lực nằm trên mặt đất, trong miệng liên tục trào ra máu tươi, dường như còn đang muốn nói điều gì đó.
Thảm.
Bi thảm vô cùng.
Hơn ba trăm cường giả Chuẩn Thiên! Rất khó có thể tụ tập được nhiều nhân tài đến cỡ này, cho dù là đối kháng với cường giả Thiên Võ cũng có thể gây nên động tĩnh lớn, nhưng không ngờ ở trong cổ mộ này tất cả lại bị nổ tới mức không còn ra hình người, xương máu văng tứ tung.
"Cơ Ngân".
Một cường giả Chuẩn Thiên bị cụt một tay phẫn nộ gầm lên, đó là tiếng gầm thét phát ra từ linh hồn, khuôn mặt máu thịt lẫn lộn lúc này lại càng thêm dữ tợn, cộng thêm cặp mắt đỏ tươi, trông cực kỳ giống ác quỷ bước ra từ địa ngục.
Vị này là một nhân tài khá nổi tiếng, đã bị trúng nhiều bùa nổ như vậy mà vẫn chưa chết, không những chưa chết mà còn có thể đứng lên và có sức để gầm rống phẫn nộ.
"Tiền bối, sao lại tức giận như vậy?"
Triệu Bân đã giết tới, hắn kéo căng dây cung nhắm thẳng vào người vừa gầm rống.
"Ta giết ngươi".
Cường giả Chuẩn Thiên cụt tay rống lên rồi loạng choạng đi về phía Triệu Bân, rõ ràng là lão ta đã bị nổ đến ngu muội đầu óc, chứ người bình thường thì làm gì có ai dám cả gan tự chui đầu vào chỗ nguy hiểm. Nhưng người choáng váng ngu muội cũng không chỉ có một mình lão ta, ở xung quanh vẫn còn có thêm vài người có tình trạng tương tự cũng đang lảo đảo bước tới muốn giết Triệu Bân.
"Lên đường vui vẻ".
Triệu Bân lãnh đạm nói rồi buông dây cung.