“Có cần nghỉ ngơi một lát không”, Ngô Huyền Thông hỏi.
“Không cần”, Triệu Bân bước lên đài chiến đấu.
Sau đó thì hắn bắt đầu xoay cổ tay.
Quật người, hôm nay hắn nhất định phải quật ai đó.
Hắn sẽ không nương tay với Sở Vô Sương, cũng không hẳn là thù hận sâu xa gì, chỉ là Sở Vô Sương chịu đòn rất được.
Soạt!
Sở Vô Sương đáp xuống đài với dáng người thướt tha.
Tất cả mọi người ở đây đều ngừng thở, sợ mình sẽ lỡ mất một màn kịch đầy phấn khích.
“Ngươi… Khiến ta khá là bất ngờ", môi Sở Vô Sương khẽ hé.
“Bây giờ, ta đã có tư cách làm đối thủ của cô rồi”, Triệu Bân cười nói.
“Miễn cưỡng đủ tư cách”, Sở Vô Sương hờ hững nói.
“Thắng ta… Nó sẽ là của cô", Triệu Bân vung tay, Tử Ngọc trong tay áo bay ra, treo lên bên ngoài, ngọc tím nhưng lại cháy lên ngọn lửa đỏ rực, cả Đại Hạ này chỉ mình Sở Lam có được.
Ân oán của hắn với Sở Vô Sương cũng bắt đầu từ Tử Ngọc này.
“Bắt đầu trận chiến”, Ngô Huyền Thông để lại câu đó rồi tự giác lùi ra ngoài, vẫn chưa xuống đài vì ông ta phải đứng đó để trông chừng, sợ Sở Vô Sương ra tay quá nặng, bất cẩn giết chết Cơ Ngân, nếu chuyện đó xảy ra thật thì sẽ là một tổn thất rất lớn với Thiên Tông.
Ầm!
Ngô Huyền Thông vừa lùi lại thì đã thấy khí huyết Triệu Bân điên cuồng dâng lên, khí thế được đẩy lên mức cao nhất.
Lấy hắn làm trung tâm, đá xanh xuất hiện những vết nứt lan ra đến tận mép đài chiến đấu.
“Khí thế mạnh thật”, Mặc Đao thầm nói.
“Đó… Mới là sức mạnh thật sự của hắn ư?”, Liễu Như Nguyệt thì thào, khí thế mạnh mẽ đó không phải là thứ cô ta có thể so sánh, trận chiến với Cơ Ngân cô ta vẫn chưa thể thăm dò được nông sâu thế nào, lại càng không thể biết được tên cảnh giới Chân Linh đó rốt cuộc đang che giấu bao nhiêu thứ.
Cả nhóm đệ tử yêu nghiệt còn như thế nữa là những đệ tử bình thường khác.
Chẳng hạn như bọn Vệ Xuyên hay Ngụy Đằng bên kia, mặt mũi ai cũng âm u.
Suốt ngày gây chuyện, lần này đụng trúng tảng đá cứng rồi, tên kia giả heo ăn thịt hổ, có trời mới biết hắn đã lừa hết bao nhiêu người, bọn họ chính là một trong số đó, một trận hai mươi vạn, tiểu tử đó thắng cũng đậm lắm!
Nhìn sang Sở Vô Sương, vẫn như nàng tiên giáng trần đứng đó.
Chiến!
Triệu Bân gào to, bước chân giẫm nát đài chiến đấu, một quyền lao về phía Sở Vô Sương trong nháy mắt.
Đòn đánh mở đầu để xem xét sức mạnh của đối thủ đến đâu vẫn là thứ cần thiết.
“Quyền Hám Sơn?”
Tô Vũ nhướng mày, có thể nhận ra được khí thế của quyền Hám Sơn trong đòn tấn công của Triệu Bân.