Ân Minh cười âm hiểm, nhận ra cầm ý.
Hắn ta không tin cầm ý này có thể cầm chân được mình. Hắn ta ngay lập tức mạnh mẽ điều khiển Cửu Vĩ bước tới từng bước, muốn nhìn thử xem cho tới khi hắn ta giết tới thì Cơ Ngân có còn bình tĩnh như vậy được nữa hay không.
Đánh đàn?
Ngươi nghĩ mình có thể đánh bại ta bằng cách đánh đàn sao? Đúng là nực cười!
Keng!
Cầm khúc của Triệu Bân càng lúc càng bộc phát ra nhiều sát ý.
Cửu Vĩ Ân Minh đang bước tới cũng càng lúc càng gặp phải nhiều áp lực hơn, ngay cả bước chân cũng bị đẩy lùi. Hắn ta đã quá xem thường Cơ Ngân, không ngờ hắn lại có thần thông bậc này, chỉ dựa vào cầm khúc mà có thể chặn đứng được bước chân của Tiên thú.
Ngay cả hắn ta cũng cảm thấy như thế thì thế nhân lại càng hoảng sợ.
Xem ra cầm ý vô hình mới là đáng sợ nhất.
Chẳng hạn như Cơ Ngân, cầm ý của hắn vô hình vô dạng lại bá tuyệt vô song, hắn đã lấy nguồn sức mạnh đó từ đâu chứ?
Tuy nhiên, muốn dùng cách này để đánh bại Cửu Vĩ Ân Minh thì vẫn chưa đủ đạo hạnh.
Triệu Bân biết điều này.
Hắn chặn đứng được Ân Minh không có nghĩa là sẽ đánh bại được Cửu Vĩ.
Hoặc cũng có lẽ là do sự lĩnh ngộ của hắn đối với cầm khúc vẫn còn chưa đủ thâm sâu cho nên không thể thi triển ra uy lực cực hạn.
Nhưng chỉ dựa vào chuyện này cũng đã đủ khiến cho tất cả mọi người phải chấn kinh rồi.
Thử nghĩ xem, nếu như đối thủ của Cơ Ngân không phải là một ký chủ mà chỉ là một võ tu bình thường thì chắc chắn sẽ bị cầm ý tiêu diệt. Đáng tiếc Cửu Vĩ không phải là vật bày trí, nó chẳng những có thể tấn công mãnh liệt mà còn chịu đòn rất tốt.
"Phá cho ta!"
Cửu Vĩ Ân Minh quát lớn một tiếng, đánh một chưởng xuống đất.
Đột nhiên có tầng tầng khí tức vô hình tỏa ra hào quang từ chưởng ấn của hắn ta lan tràn ra bốn phía, mạnh mẽ phá vỡ cầm khúc của Triệu Bân rồi cũng mạnh mẽ phá luôn cầm ý của hắn, ngay cả những người chỉ đang đứng xem cũng đều gặp tai ương, tất cả đều bị chấn trở mình, những kẻ có nội tình yếu còn bị chấn diệt thành tro.
Phụt!
Triệu Bân hộc máu chấn động.
Không phải do hắn không đủ mạnh mà là do Cửu Vĩ Ân Minh quá đáng sợ.
"Đàn đi, sao không đàn nữa?"
Cửu Vĩ Ân Minh cười, nét mặt hung tợn đáng sợ.
Năm lần bảy lượt bị chặn đứng khiến cho hắn ta rất khó chịu.
Triệu Bân lảo đảo thở hổn hển, toàn thân đổ máu giàn giụa, thương tích vô cùng kinh khủng, nguồn năng lượng khổng lồ liên tục truyền vào đã tàn phá cơ thể của hắn, không chỉ tàn phá bên ngoài mà còn tàn phá cả lục phủ ngũ tạng, tứ chi xương cốt, kỳ kinh bát mạch, bất cứ lúc nào hắn cũng có khả năng bị nổ tung.
Ầm!
Đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn.
Nghe vậy, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn.
Lọt vào trong tầm mắt của bọn họ là mây đen vần vũ, lôi điện đầy trời.
"Thiên kiếp?"
Có không ít người nhìn thấy cảnh này thì đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Chẳng hạn như Ngô Khởi.
Chẳng hạn như Tử Đô.
Những người từng bị thiên lôi đánh đều bất giác lui lại một bước.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.