"Bức họa này đang vẽ ta sao?"
Triệu Bân sờ sờ cằm, trầm trồ thưởng thức bức họa.
Nhan Như Ngọc kinh ngạc, đầu óc choáng váng, cô ta còn tưởng mình đã nhìn nhầm, không ngờ người mà cô ta tâm tâm niệm niệm lại bất ngờ đang đứng trước mặt cô ta, cảm giác như đang mơ vậy.
Khi phản ứng lại được thì cô ta đã vội vàng giấu bức họa đi.
Để che giấu sự kích động, cô ta còn giả bộ tức giận nói: "Ngươi là quỷ hay sao? Đi đường mà không phát ra tiếng?"
"Ta..."
"Nửa đêm xông vào khuê phòng của nữ nhân, đúng là không có phép tắc".
"Ta đã gõ cửa rồi, là do cô không nghe thấy mà thôi".
Triệu Bân phản bác, vừa nói vừa đi một vòng quanh phòng nhìn thứ này ngó thứ kia giống như một chuyên gia đang tham quan bảo khố, lại càng giống như một tên trộm đang nghiên cứu trước địa hình. Trong phòng này có không ít bảo bối, ngay cả cái bình hoa màu xanh ngọc lục bảo kia nếu như đem bán cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Thấy Triệu Bân không tiếp tục hỏi về bức họa thì Nhan Như Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bị bắt gặp như thế này khiến cô ta hơi đỏ mặt, dường như cũng có chút không kiềm chế được.
"Ta tới đây vì muốn hỏi một chuyện", Triệu Bân cuối cùng cũng quay đầu lại nói.
“Chuyện gì?”, Nhan Như Ngọc bình tĩnh lại, bắt đầu tỏ ra hứng thú.
Triệu Bân không nhiều lời vô nghĩa, ngay lập tức lấy ra Bát Bộ Phù Đồ.
Đôi mắt xinh đẹp của Nhan Như Ngọc hơi nheo lại, cô ta đã nhận ra thứ này.
Hộp sắt này là thứ cuối cùng được bán đấu giá ở hội đấu giá thành Liệt Hỏa.
Ngày hôm đó cô ta và Cơ Ngân cũng có mặt, hộp sắt này đã bị một người thần bí đấu giá được.
Không ngờ bây giờ nó lại nằm trong tay của Cơ Ngân.
Chẳng lẽ Cơ Ngân và người thần bí kia là cùng một nhóm?
"Lúc trước cô nói ở Nhan gia cô cũng từng có một cái hộp sắt giống như vậy đúng không?", Triệu Bân hỏi.
"Đúng, nhưng đã đánh mất nhiều năm rồi", Nhan Như Ngọc cũng không hề giấu giếm.
"Trong những cái hộp sắt này có cái nào là của Nhan gia cô đã đánh mất hay không?", Triệu Bân phất tay biến ra bảy cái hộp sắt của Bát Bộ Phù Đồ, trông hết sức chói mắt.