Phốc! Phốc!
Phân thân của Triệu Bân ở Đế Đô và thành Thiên Thu cùng nhau tan vỡ, thậm chí đám Ma Quân, Ma Hậu có gọi gì cũng không nhận được hồi âm.
“Bị mặt quỷ nuốt rồi”, Ma Hậu truyền âm nói.
“Khốn kiếp”, sắc mặt Ma Quân trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Ông ta đã được chứng kiến chiêu ác linh thôn thiên của Ác vương. Cho dù ông ta ở thời kỳ mạnh nhất cũng phải chật vật đối phó, nói gì đến Triệu Bân đang ở cảnh giới Chuẩn Thiên. Lần này bị nuốt e là lành ít dữ nhiều.
“Đây là đâu vậy”.
Bên trong thế giới hắc ám, Triệu Bân như người chết chìm, bay nhảy tới lui, cảm giác chân thật nhất chính là một mực rơi xuống, giống như từ nhân gian vô hạn ngã xuống Cửu U, không thể ngừng lại.
Ở bên ngoài, Ác vương đã ẩn vào đêm tối.
Mặt quỷ kia cũng biến mất cùng một lúc.
Mắt thiên không chưa từng dời đi, cố gắng nhìn xuyên qua Huyễn Vụ U Lâm.
“Đi rồi ư?”
Nữ Soái lẩm bẩm, không tìm được cả Triệu Bân lẫn Ác vương.
Hai người đó giống như biến mất khỏi không gian, không thấy vết tích.
“Vẫn còn ở đó đấy”, Ma Hậu nói, sở dĩ không thấy là bởi vì Ác vương đang che đậy. Tuy rằng mắt thiên không rất bá đạo, nhưng không phải cái gì cũng thấy được, nếu Chuẩn Tiên mà cố tình trốn thì rất khó mà tìm.
“Vậy mặt quỷ đó là cái gì thế?”, Lạc Hà hỏi.
“Đó là ác linh phệ thiên, một bí pháp không gian cổ xưa, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, bên trong tràn ngập ác linh, Ma Quân khi xưa từng đi vào, suýt thì chết trong đó”.
“Vậy Triệu Bân chẳng phải sẽ lành ít dữ nhiều hay sao?”
Sắc mặt Linh Lung tái nhợt, Nữ Soái và Lạc Hà cũng không đỡ hơn bao nhiêu.
Ma Hậu há miệng, cuối cùng không thể nói được gì. So với việc bảo Triệu Bân lành ít dữ nhiều thì… nói là chắc chắn phải chết còn dễ nghe hơn. Đến cả Ma Quân năm đó ở thời kỳ mạnh nhất còn suýt chết trong đó thì nói gì đến Triệu Bân đang ở cảnh giới Chuẩn Thiên cơ chứ. Cô ta thật sự không nghĩ ra Triệu Bân có thể thoát bằng cách nào.
“Mưa rồi”.
Chợt nghe thấy tiểu vụ linh gào to lên, nhảy nhót tại cửa thành.
Không ít người ra ngoài tụ trước cửa thành, mờ mịt nhìn bầu trời.
Tứ đại Thiên Võ liếc mắt sang, tập trung híp mắt nhìn lại. Trời mưa là cảnh tượng tự nhiên, có gì kỳ lạ đâu. Nhưng điều kỳ lạ là nước mưa có màu đỏ như máu, hoặc có lẽ nó chính là máu. Từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm. Mọi quang cảnh từ núi, cây cỏ, đến mặt đất… đều bị nhuộm đỏ.
“Về thành!”
“Cả thành đề phòng!”
Ma Hậu truyền lời khắp thành Thiên Thu, giọng nói âm trầm.