“Còn chạy nữa ta sẽ hầm ngươi luôn!”
“Đi theo ta, ta tìm vợ cho ngươi!”
Ma Tử và Triệu Bân phân công rõ ràng, một người phụ trách hù dọa, một người thì dụ dỗ. Giống loài hiếm thấy như vậy, cả vạn năm mới có một con, trùng hợp gặp phải, hôm nay dù thế nào cũng phải lôi nó đi.
Vụ linh không thèm nghe hai tên này nói bừa, chỉ cắm đầu trốn đi.
Vóc dáng của nó nhỏ bé mà chạy nhanh hơn cả thỏ, chẳng khác nào một luồng sáng.
Vào đêm.
Triệu Bân và Ma Tử ầm ầm ĩ ĩ.
Họ đuổi tới tận nửa đêm, hai người hao tốn rất nhiều sức lực, cuối cùng cũng đuổi kịp vụ linh. Một bạn nhỏ đáng yêu như thế nhưng hai tên này vẫn kiếm dây thừng trói nghiến vụ linh lại, sau đó tìm một hòn đảo nhỏ, đặt nó lên mỏm đá như đang làm lễ cúng vậy.
“Sờ vào cũng thích nhỉ”, Triệu Bân chọc chọc cái bụng tròn của vụ linh.
“Xách về hầm lên chắc cũng thơm ngon lắm đấy”, Ma Tử nói xong còn lôi dao ra, một con dao tuy nhỏ nhưng sáng đến mức soi gương được, hắn ta lắc lắc trước mặt vụ linh, có cảm giác như sắp ra tay vậy.
Á á!
Lúc này đến cả Tiểu Kỳ Lân cũng chạy ra, lè lưỡi như một con cún, nó nhảy tung tăng qua lại xung quanh vụ linh, hai mắt sáng rực như ngọn đuốc: lại có thêm một bạn nhỏ còn nhỏ hơn cả nó.
“Có giỏi thì thả ta ra, đánh đơn!”
Vụ linh cũng xứng mặt hảo hán, dù bị bắt cũng vẫn cứng rắn.
Tuy nó không to nhưng giọng nó rất vang, khả năng xuyên thấu rất ghê gớm.
Nghe từ ngữ mắng người của nó, đúng là rất giống con người.
Về điều này, Triệu Bân và Ma Tử đều hiểu rõ. Trước khi thành hình, vụ linh là một biển sương mù, thời gian trôi đi lâu dần, số người vô tình đi vào biển sương mù nhiều vô số kể, nó học bừa mấy câu cũng đủ dùng rồi.
Con nít đáng yêu ghê.
Cho dù nó đang tỏ ra tức giận thì trông vẫn rất đáng yêu.
“Đánh đơn! Có giỏi thì đánh từng người một!”
Vụ linh vẫn còn đang chửi mắng, đôi mắt to như tóe lửa. Đúng là không biết kiếp trước quậy tung bao nhiêu viện dưỡng lão mới gặp phải hai kẻ vô liêm sỉ này, nó đáng yêu như vậy mà họ vẫn nỡ đánh.
“Nóng tính thế nhỉ!”
Triệu Bân cũng xòe dao ra, con dao này còn sáng hơn con dao của Ma Tử.
Phen này vụ linh sợ hẳn, không cần dấu hiệu gì, nó sợ Triệu Bân hầm nó lắm.
“Cửu Vĩ non nớt mà ngươi nói đang ở đâu?”, Triệu Bân vừa nghiên cứu vụ linh vừa cất tiếng hỏi.
“Đây!”
Ma Tử lấy ra một tấm bản đồ, chỉ vào một chỗ.
Triệu Bân liếc mắt nhìn sang, đó là một hòn đảo có tên Huyền Quy.