Có không ít người đều đang cười nhạo, chỉ đối phó với một tên tiểu võ tu cảnh giới Chân Linh mà cũng cần dùng đến bí thuật. Nhưng một đạo chú định thân được thi triển thì mọi chuyện đã ngay lập tức kết thúc, ba người lần trước nếu như nghĩ ra điều này sớm hơn thì cũng không tới nỗi phải chịu thua thảm hại ở đây, ngay cả một lá bài tẩy cũng không kịp dùng tới.
Vẫn là tiểu đệ của Vệ Xuyên khôn ngoan hơn, dùng tới bàng môn tà đạo liền có thể chiến thắng.
"Huyền Dương đấu với Chân Linh mà còn phải dùng đến chú định thân, đúng là không biết xấu hổ", Mục Thanh Hàn hừ lạnh, chân khí đã được vận lên song chưởng của nàng ta. Nếu cần thiết thì nàng ta chắc chắn sẽ ra tay, nàng ta tới đây không phải để nhìn tiểu sư đệ bị đánh chết, cho dù phá hư quy củ cũng được, vi phạm môn quy cũng được, nàng ta nhất định phải bảo vệ tiểu sư đệ.
"Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả".
Trịnh Minh nhếch miệng cười, da mặt của hắn ta hiển nhiên là rất dày, hắn ta bước từng bước tới gần Triệu Bân, ngay sau đó trong tay của hắn ta lại hiện ra một thanh kiếm màu bạc đâm về phía Triệu Bân.
Triệu Bân vẫn không cử động, hắn đứng đó hết sức ngay ngắn như một tấm bia ngắm.
Thật ra thì hắn không hề hấn gì, chú định thân cấp độ thấp thế này không thể nào chế trụ được hắn, lý do hắn vẫn đứng yên không cử động tất nhiên là bởi vì hắn muốn tập kích bất ngờ, chưa tới thời khắc mấu chốt thì hắn sẽ không để lộ thực lực.
Hắn phải giả heo ăn thịt hổ thì mới có thể tiếp tục kiếm được nhiều tiền.
Phải chờ tới ngày tỷ thí tân tông thì hắn mới có thể dốc hết toàn lực.
Về phần Trịnh Minh, tên nhãi ranh này còn lâu mới đủ tư cách khiến cho hắn thi triển công lực thật sự của mình.
"Không cần nhiều, một tay là đủ rồi".
Trịnh Minh cười gian ác, thanh kiếm bạc trong tay của hắn ta đã đâm tới cánh tay của Triệu Bân, hắn ta muốn chặt đứt một cánh tay của Triệu Bân để làm lễ vật dâng lên cho lão đại của mình.
Đám người đứng xem đều đưa tay lên che mắt, bởi vì cảnh tiếp theo sẽ rất đẫm máu.
Trong lòng Triệu Bân thầm cười nhạo, không biết tên nhãi ranh này lấy đâu ra tự tin mà muốn chặt đứt một cánh tay của hắn?
"Đừng sợ!"
Trịnh Minh đã áp sát và đâm tới một kiếm tuyệt sát, trên gương mặt của hắn ta đang nở một nụ cười hết sức hung tàn.
Trong chớp mắt, kiếm của hắn ta đã đâm gần trúng mục tiêu.
Mục Thanh Hàn cũng ngay lập tức di chuyển, vũ động chân nguyên ngưng tụ trên song chưởng.
Tuy nhiên, không đợi nàng ta đánh ra một chưởng thì tượng đá Triệu Bân đã đột nhiên giơ tay lên, khí thế của hắn như thiên lôi đánh ngang bầu trời, hắn đã tóm được cổ tay của Trịnh Minh và kẹp chặt lấy hắn ta như một gọng kiềm thép.
"Chú định thân không có tác dụng sao?", đám người đứng xem vô cùng kinh ngạc.
Sự kinh ngạc của bọn họ cũng chính là sự kinh ngạc của Mục Thanh Hàn lúc này, nàng ta đã sắp đánh ra một chưởng nhưng liền phải thu trở về, bởi vì tiểu sư đệ đã vươn tay ra nhanh như chớp, hiển nhiên không cần nàng ta phải hỗ trợ nữa.
"Ngươi...", sắc mặt của Trịnh Minh ngay lập tức thay đổi, hắn ta không biết tại sao Triệu Bân lại có thể phá chú định thân.
"Đến đây", Triệu Bân quát lớn một tiếng rồi ngay lập tức nhấc bổng Trịnh Minh lên, đám người đứng xem cũng đồng loạt ngước mặt lên, cái tên đi cửa sau này lại sắp biểu diễn tuyệt chiêu đập người của hắn rồi.
“Không xong rồi”, Trịnh Minh gầm lên, hắn ta thật sự không ngốc, còn biết được chuyện sắp không xong rồi.