Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Không đánh cho vương triều Đại hạ biết đâu, họ sẽ không nhớ đời.  

 

Chiến tranh luôn thay đổi trong phút chốc.  

 

Cảnh tượng tương tự lại tiếp diễn.  

 

Chẳng qua lần này gặp nạn là vương triều Hắc Long, ở địa bàn nhà mình mà liên tục bị truy sát.  

 

Không biết tới lúc nào, tiếng nổ và tiếng hét mới tắt lịm.  

 

Vương triều Hắc Long đại bại, tử thương năm sáu mươi vạn quân.  

 

Triều Long của Đại Hạ thắng rồi, phá được biên quan của đối phương, chém địch vô số.  

 

“Nhanh chóng dọn dẹp chiến trường!”  

 

Tiếng thét của thống soái Ngự Long vang vọng khắp bốn phương.  

 

Khỏi cần ông ta phải nói, binh tướng Đại Hạ cũng đang bận rộn thu dọn chiến lợi phẩm, đồng thời nhanh nhẹn rút về trong thời gian ngắn nhất. Sấm chớp không còn nữa, vương triều Hắc Long có thể trỗi dậy.  

 

Trên thực tế, vương triều Hắc Long không có tâm tư này, chí ít thì đêm nay không có.  

 

Họ bị đánh cho sợ rồi, cũng bị sét đánh cho sợ rồi, sĩ khí hao hụt, cho dù muốn trỗi dậy cũng không chắc có thể đánh được Đại Hạ nữa. Phải biết rằng, họ đã tử thương quá nửa, nhưng quân chi viện của Đại Hạ vẫn chưa ngừng lại.  

 

So sánh như vậy, thắng thua khỏi cần nghĩ cũng biết.  

 

“Mau mau mau!”  

 

Những tiếng hô như thế vang khắp chiến trường.  

 

So với họ thì Triệu công tử khiêm tốn hơn nhiều.  

 

Khi Long Phi tới tìm thì hắn đang đào hố, bới ra được một thanh kiếm đen trong đống đất bùn. Thứ này là một bảo bối, chất liệu đúc ra nó là huyền thiết đặc thù, vô cùng cứng rắn. Trận chiến này tiêu hao quá nhiều tài nguyên, hắn phải kiếm được chút lợi lộc về chứ! Thanh kiếm này không tệ.  

 

“Ngươi… lại cứu Đại Hạ rồi!”  

 

Nụ cười mệt mỏi của Long Phi vẫn hết sức xinh đẹp.  

 

“Cô nên nói với phụ hoàng của mình, phải ghi nhớ cho ta một đại công!”, Triệu Bân nói rất nghiêm túc, ngụ ý cũng rõ ràng. Sau khi ghi công nhớ thưởng cho ta nhiều bảo bối, càng nhiều càng tốt, ta không kén chọn.  

 

“Phụ hoàng đã nhớ rồi”, Long Phi mỉm cười.  

 

Nhắc đến Long Chiến, lúc này ông ta đang đứng trên một mỏm núi, cầm kính viễn vọng trông về phương Bắc.  

 

Đây là chiến tranh, biến cố rất nhiều.  

 

Chưa biết chừng đại quân của vương triều Hắc Long sẽ thực sự quay lại.  

 

Đợi khi thu hồi ánh mắt, ông ta mới nhìn về phía Triệu Bân, mặt mũi sa sầm. Ông ta vẫn còn nhớ cú đánh đó, ngoại trừ người vợ với mấy người vai vế là sư thúc của mình, chưa ai dám cầm gậy gõ đầu ông ta. Với tư cách là hoàng đế Đại Hạ, ông ta bực mình lắm đấy, biết không hả.  

 

“Lại lập công rồi, nên thưởng chút gì đó”.  

 

Thống soái Ngự Long cũng ở đó, xách bầu rượu thong dong nói.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK