“Là ai, thật đáng chết".
Cùng với tiếng gào thét đầy nóng giận ấy, mấy chục Huyết Ưng tộc Ám Dạ lao vụt qua bầu trời.
Sau đó, mấy chục người từ trên trời rơi xuống, đó đều là cảnh giới Địa Tạng, sát khí ngập trời.
“Kiềm chế một chút, bọn ta thực hiện bí pháp liên kết, ta chết thì hắn ta sẽ chôn cùng đấy”.
Triệu Bân thản nhiên nói, ta là người quá quen với cảnh này rồi, bớt dọa ta lại.
“Các hạ, tộc Ám Dạ bọn ta có thù oán gì với ngươi?”, tam trưởng lão Ám Dạ lạnh lùng nói.
“Hắn mắng ta”.
“Thế thì ta sẽ thay mặt xin lỗi, thả thiếu chủ nhà ta được chưa”, tam trưởng lão tộc Ám Dạ cố gắng kiềm nén lửa giận, cũng không dám tùy hiến khiến hắn nổi giận, dám bắt cóc thiếu chủ tộc Ám Dạ thỉ tất nhiên không phải hạng tầm thường.
“Không được, phải trả tiền”, Triệu Bân xách một thanh kiếm ra kề lên vai Hoa Đô, ngụ ý rất rõ ràng, bớt nói nhảm lại, tiền trao cháo múc, bày ra trận thế đùng đùng vậy mà nói hai ba câu là muốn kết thúc hả, còn nữa, thành thật một chút, kiếm không có mắt đâu.
Mặt tam trưởng lão tộc Ám Dạ trở nên dữ tợn.
Đối phương không ăn dầu cũng chẳng ăn muối, thật sự quá đáng chết.
“Nhanh cái chân lên”, Triệu Bân thúc giục.
“Chín ngàn vạn lượng, các hạ có thấy mình đòi hơi nhiều không”.
“Ta nghe nói nhà các ngươi có một cái mỏ vàng”.
“Ta…”
Cao thủ Ám Dạ bỗng chốc nghẹn họng, suýt sặc.
Nhà ta có mỏ, thì phải đòi tận chín ngàn vạn ư? Mẹ nó đó là cái đạo lý gì.
“Một câu thôi, có chịu đưa hay không”, Triệu Bân hờ hững nói.
“Đưa”.
Tam trưởng lão tộc Ám Dạ cũng là người biết diễn biến câu chuyện, tiện tay tung bùa trữ vật, cũng đã đến đây rồi, không đưa được chắc? Hôm nay cũng có rất nhiều cao thủ đến đây, không nói về những vấn đề khác, chỉ tính mỗi Ngô gia và Tử gia sát khí lạnh như băng, có thể ra tay bất kỳ lúc nào thì hung thủ chết là chuyện nhỏ, thiếu chủ nhà họ chôn cùng mới là chuyện lớn, mau chóng chuộc người về cho an toàn, nếu Hoa Đô xảy ra chuyện bất trắc gì, lão tổ sẽ nổi bão.
“Thoải mái đấy”.
Triệu Bân đưa tay chộp lấy, giơ chân đá Hoa Đô ra ngoài.
Ngay khoảnh khắc đó, tất cả các cao thủ tộc Ám Dạ cùng tấn công.
Cũng trong khoảnh khắc này, sư phụ Hoa Đô đang âm thầm ẩn nấp, cao thủ Ngô gia, Tử gia cũng xông lên đánh, không cần biết sống chết thế nào, bắt đã rồi tính sau, dù chỉ là một cái xác thì cũng có thể điều tra ra lai lịch.
Triệu Bân cười lạnh, sau đó thuấn thân biến mất.
Dù hắn biến mất nhưng đỉnh núi đó vẫn bị mọi người làm nổ tung.
Người nào sáng suốt nhìn là biết kẻ bắt cóc là cùng một người, đều xoẹt một cái biến mất, dám đến nhận tiền chuộc thì tất nhiên sẽ có núi dựa, có mạng bắt cóc tống tiền, cũng có mạng nhận tiền, vì thế chín ngàn vạn đã đến tay, kiếm tiền kiểu nào còn dễ hơn nhận nhiệm vụ đi đánh quái vật nhiều.
“Đáng chết”.
Cao thủ Ám Dạ tức giận gào lên, cao thủ Ngô gia và Tử gia cũng nổi giận.