Đợi hắn mở mắt ra lần nữa thì một luồng kiếm khí cũng cách không chém ra.
Kiếm khí phát ra thanh âm chói tai, uy lực cực kỳ bá đạo.
Chín phần chân nguyên đã biến thành Tiên lực, làm sao uy lực có thể giống như lúc trước được, ngay cả cường giả Thiên Võ cũng không thể luyện ra Tiên lực, hắn lúc này so với hoàng phi Vũ Linh lại càng tinh anh hơn, chủ yếu là bởi vì nội tình của hắn đã mạnh mẽ mà bên trong căn cơ còn có thêm tinh hoa của Tiên lực.
“Khá đấy!”
Triệu Bân ra khỏi tiên trì, tự nhìn bản thân từ đầu đến chân từ trái sang phải.
Trong cơ thể có chín phần tiên lực, cảm giác thật là khác biệt.
Hắn điều chuyển công pháp, hấp thu linh lực của đất thời, dùng nó để tôi luyện. Mỗi luồng linh lực tiến vào cơ thể sẽ có chín phần biến thành tiên lực, một phần còn lại biến thành chân nguyên. Căn cơ cũng có thêm phần gốc tiên, tinh túy trong tiên trì giúp hắn đắp nặn gốc tiên, điều này cực kỳ khác biệt so với gốc rễ ban đầu.
Còn về một phần chân nguyên kia, sở dĩ nó chưa thoát biến, chắc hẳn là vì tu vi và cảnh giới, cũng có thể do càn khôn chèn ép, dù sao thì đây cũng là cõi phàm. Dù sao thì bây giờ hắn vẫn là một phàm thai, nếu có thể tiến vào cảnh giới Thiên Võ hoặc vượt trên Thiên Võ, chắc chắn có thể thoát biến hoàn toàn.
“Tú Nhi, cảm ơn ngươi”, Triệu Bân cười khà khà.
Nếu không nhờ Nguyệt Thần nhắc nhở, chắc giờ này hắn vẫn đang nghiên cứu tế đàn.
Cấm chế của tiên phủ quá huyền diệu, có nghiên cứu ra hay không còn chưa biết chắc. Tuy không biết Nguyệt Thần đang ở đâu, nhưng hắn chắc rằng Nguyệt Thần đang ở đây, chưa biết chừng lúc này đang nấp đâu đó quan sát hắn thì sao?
Ngoại trừ Nguyệt Thần, hắn còn phải cảm ơn Thương Khung.
Nhắc đến Thương Khung, lúc này ông ta vẫn đang dính chặt trên nền đất.
Đó là một đống máu thịt bấy nhầy.
Triệu Bân vội vàng chạy tới, dùng thiên nhãn để nhìn trộm rồi thở phào một hơi. Thể xác của Thương Khung đã bị hủy hoại, nhưng tàn hồn còn đó, có lẽ vì ngã quá mạnh nên chìm vào giấc ngủ sâu, ngủ một giấc rồi sẽ tỉnh lại.
Hắn dùng linh dịch - loại bổ sung tinh thần rót lên thi thể của Thương Khung, bồi bổ cho tàn hồn của ông ta. Ngoài ra, hắn còn bỏ thêm một chút hồn lực tinh túy giúp ông ta gạt bỏ những vẩn đục của tàn hồn.
Khi làm những điều này, hắn không quên đảo mắt nhìn xung quanh.
Không khó để nhận ra đây là một thế giới nhỏ trong không gian.
Ngoài mảnh rừng và tiên trì ra thì không còn thứ gì khác.