Một lúc sau thì cô ta thật sự ngủ thiếp đi.
Không biết là cô ta đang nằm mơ thấy ăn món gì ngon mà còn chảy cả nước miếng.
Có người rất tự giác lấy ra tinh thạch ký ức thu lại hình ảnh ngủ gật chảy nước miếng của nữ soái, lão già ngồi bàn bên cạnh liếc mắt nhìn, nét mặt liền lộ ra vẻ kỳ quái, hai người này đến đây để chơi hay sao? Tham gia hội đấu giá mà một người thì đang ngủ còn một người thì lăng quăng ngồi thu lại hình ảnh, nếu như muốn chơi thì sao không ra biển mà chơi?
Ầm!
Lão già ngồi bàn kế bên còn chưa kịp thu tầm mắt lại thì đã nghe một tiếng động lớn vang lên.
Nữ soái ngủ gà gật đã ngã đập mặt xuống bàn.
Được lắm! Lại thêm một chuyện xấu hổ!
Cô ta không còn tu vi cho nên đập mặt xuống bàn liền cảm thấy rất đau.
Hơn nữa cô ta còn cảm thấy hết sức xấu hổ, hai má ngay lập tức ửng đỏ.
Triệu Bân khoát tay, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng nếu như có cơ hội thì hắn sẽ đưa tinh thạch ký ức cho nữ soái xem lại một lần.
"Năm ngàn vạn".
Trận đấu giá Thủy Nguyệt thánh kinh đã kết thúc.
Gia tộc Công Tôn đã đoạt được thánh kinh, Công Tôn Chí đã hét giá năm ngàn vạn một cách hết sức thản nhiên.
Gia tộc siêu lớn đã ra tiền thì ở bên dưới cũng chẳng ai có thể đọ lại.
"Trời ạ! Hoa Tán Dạ Thần Diêu?"
Túy Lão lại lấy ra thêm một món khiến bên dưới chấn động.
Đó là một đóa hoa, nhìn thoáng qua thì nó trông giống hoa sen nhưng không phải là hoa sen, xung quanh đóa hoa có mây tím lượn lờ, còn tỏa ra ánh sáng lộng lẫy kì dị khiến cho tất cả mọi người chú ý, đây chính là một bảo bối.
“Không nhiều lời nữa, giá khởi điểm năm trăm vạn”.
Tiếng quát của Túy Lão cao vút.
Lão ta vừa dứt lời thì bầu không khí liền nóng lên, những tiếng hét giá liên tục vang lên, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi mà giá cả đã được đẩy lên ba ngàn vạn.
"Đây là bảo bối".
Triệu Bân lẩm bẩm, có chút động tâm.
Hoa Tán Dạ Thần Diêu đã tuyệt tích từ lâu, không thể tìm thấy được trong Đại Hạ. Có thể dùng nó luyện nhập vào trong cơ thể làm thuốc dẫn để phát triển huyết mạch đặc thù, những kẻ có huyết mạch đặc thù đặc biệt yêu thích loài hoa này.
"Đó không phải là hoa Tán Dạ Thần Diêu".
Nữ soái đột nhiên nói với Triệu Bân.
Triệu Bân nhướng mày hỏi: "Tiền bối đã từng nhìn thấy nó rồi sao?"
“Ngày xưa Sương nhi đã từng dùng qua một bụi hoa Tán Dạ Thần Diêu, ta chính là người tìm ra nó”.
"Vậy thì cái này là..."
“Thứ đang được đấu giá là hoa Tán Dạ Vân Diêu”, nữ soái thản nhiên nói, mặc dù cô ta không còn tu vi nhưng nhãn giới vẫn còn rất tốt, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra đây là hoa gì, tuy trong tên chỉ khác một chữ nhưng khả năng của nó lại kém hơn rất nhiều, mặc dù cũng có thể luyện nhập vào trong cơ thể làm thuốc dẫn nhưng không thể nào so sánh được với hoa Thần Diêu.
"Đấu giá các này lại đi lừa người khác", Triệu Bân thở dài.
"Sợ là ngay cả người đấu giá cũng không biết", nữ soái cười nhẹ nói.
Triệu Bân cũng đồng ý với điều này.
Người chưa từng nhìn thấy hoa Tán Dạ Thần Diêu thật sự thì rất khó để có thể phân biệt được.
Chính vì không thể phân biệt được cho nên bên dưới mới điên cuồng như vậy, một đóa hoa Vân Diêu bị nhầm thành Thần Diêu đang được hét gia cao ngất ngưởng.
"Năm ngàn vạn".