Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Triệu Bân liếc mắt nhìn hai người này, không muốn cho thì cứ nói là không muốn cho, còn bày đặt nói nhiều lời vô nghĩa thế.  

 

“Ta còn có chuyện phải làm, đi trước một bước”, Dương Huyền Tông đứng dậy, nói đi là đi, không hổ là chưởng giáo Thiên Tông, cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên, vèo một cái liền không còn thấy nhân ảnh của ông ta đâu nữa.  

 

“Chờ ta ở đây”, Linh Lung cũng vươn vai đứng dậy.  

 

Vèo một cái thì cô ta cũng biến mất.  

 

"Thú vị quá!"  

 

Nguyệt Thần thấy tình huống này thì trong lòng thầm mừng, một bên là chưởng giáo Thiên Tông, một bên là đồ đệ của Hồng Uyên, hai người tìm Long Phi và Triệu Bân đến đây ngoài việc muốn lập khế ước cộng sinh thì chắc chắn vẫn còn có mục đích thứ hai: bồi dưỡng tình cảm.  

 

Đồ nhi của cô ta nếu như có thể trở thành phò mã thì cũng không tồi.  

 

Lớp người già đi rồi, tình hình lại có chút khó xử.  

 

Triệu Bân xem xét trái phải, lơ đãng liếc nhìn về phía Long Phi.  

 

Thật sự mà nói thì đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy công chúa, con gái của hoàng đế Đại Hạ rất phi phàm, phong ấn trong cơ thể của cô ta là một con Cửu Vĩ Tiên Hồ, hơn nữa cô ta còn có huyết thống đặc biệt, một nhân tài xuất chúng như vậy nếu như không phải là con gái thì rất có thể sẽ được phong làm thái tử và trở thành người thừa kế của triều Long Đại Hạ trong tương lai.  

 

Long Phi vẫn chỉ yên lặng uống trà.  

 

Linh Lung nói chờ ở đây cho nên bọn họ mới phải chờ!  

 

Thực ra thì cả Dương Huyền Tông và Linh Lung đều chưa rời đi, bọn họ đều chỉ đang ngồi ở sườn núi mà thôi.  

 

"Sư thúc, chuyện này không tốt lắm đâu!", Dương Huyền Tông ho khan nói.  

 

“Sao, lão không thấy bọn họ xứng đôi với nhau sao?”, Linh Lung cười nói.  

 

"Xứng thì có xứng, nhưng hoàng đế bên kia sợ rằng cũng đã có an bài rồi", Dương Huyền Tông chậm rãi nói: "Cơ Ngân không có lai lịch gì lớn, chỉ với chút quan hệ với nữ soái, hắn không thể nào trở thành phò mã của Đại Hạ được".  

 

"Với tài năng của Cơ Ngân thì ít nhất tương lai cũng có thể trở thành phó chưởng giáo, có khi còn trở thành chưởng giáo nữa cũng không biết chừng, vậy là đủ rồi", Linh Lung lấy chiếc gương nhỏ ra vừa vuốt tóc vừa cười khúc khích nói: "Nếu như ta là hoàng đế Đại Hạ thì ta nhất định sẽ rất vừa ý, không nên nhìn vào hiện tại, phải nhìn xa ra tương lai mới đúng".  

 

"Nói vậy cũng có lý", Dương Huyền Tông cười nói.  

 

Hai người ở đây trò chuyện vui vẻ, còn bầu không khí trên núi thì càng lúc càng trở nên xấu hổ.  

 

Triệu Bân đang rất vội vàng, Linh Lung bị trói ở đâu rồi hay sao, hay là đang bận tìm cái gì chưa ra? Hắn không có thời gian để lãng phí thêm ở đây nữa, có chuyện gì không thể cứ nói xong rồi mới rời đi được à? Đồ nhi của Hồng Uyên đúng là rảnh rỗi quá.  

 

"Đêm nay trăng thanh gió mát, nên làm chút gì không?"  

 

Đột nhiên Triệu Bân lại nói ra một câu như vậy, chính là Nguyệt Thần thay hắn nói.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK