Khi nói hết chuyện thi đấu luyện khí thì đương nhiên sẽ là chuyện linh tinh, không chừng sẽ được uống rượu mừng thật.
Người của cửa hàng binh khí Triệu gia đã đến cửa hàng binh khí của Liễu gia.
Bắt đầu từ hôm nay, cửa hàng binh khí của Liễu gia đã không còn mang họ Liễu nữa mà đã chuyển sang họ Triệu rồi. Khô Sơn cũng bạo thật, không phải cửa hàng binh khí của nhà mình, cũng không phải tiền của nhà mình mà nói năng chẳng e dè chút nào, ông ta thua thì chả sao, chỉ có Liễu gia mới thê thảm thôi.
“Mẹ kiếp, xui xẻo thật!”
Lúc Vương Đức ra khỏi cửa hàng binh khí của nhà họ Triệu thì mở miệng mắng nhiếc suốt dọc đường, Liễu Thương Hải đấu thua mà cửa hàng binh khí vẫn còn, nhưng lần này thì thua triệt để rồi, đến cửa hàng binh khí cũng mất luôn.
Cứ đi theo ai là người đó gặp xui xẻo.
Những người trên phố nhìn thấy lão ta thì chỉ muốn nói câu đó thôi, theo cả hai nhà, nhà sau còn thảm hơn nhà trước.
Có thể họ đều không hợp tuổi với Vương Đức.
Theo như Chư Cát Huyền Đạo nói thì Liễu gia và Triệu Bân không hợp tuổi nhau. Gặp phải một nhân tài như thế, thua một cửa hàng binh khí và ba mươi vạn lạng bạc thì vẫn còn nhẹ, nếu còn dám không an phận, dám gây hấn với hắn thì chắc là Liễu gia sẽ phải phá sản thôi.
Ây dà.
Trăng vừa lên thì Triệu Bân liền vươn eo, mệt mỏi ra khỏi phòng.
Vừa hay gặp phải Xích Yên đang đi ngang qua.
Triệu Bân nhìn thấy cô ta thì suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu là quay người bỏ chạy, nhưng nghĩ kĩ lại, hắn bỏ qua suy nghĩ đó. Cô ta đã đánh hắn một trận thê thảm, cũng đã trút được giận rồi, không thể ngày nào cũng đánh hắn như thế chứ, tốt xấu gì thì hắn cũng là học trò của Hồng Uyên, cô ta cũng phải nể mặt Đại Hạ Hồng Uyên chứ.
“Lưu manh!”
Xích Yên liếc Triệu Bân một cái, rồi thốt lên hai chữ đó.
“Muốn xuống sông Hoàng Hà tắm gội quá, xem thử có thể gội sạch được không”.
Triệu Bân rất tự giác, hắn lại cầm giẻ lau, nhanh tay nhét vào miệng mình. Đừng thấy Nguyệt Thần đã ngủ say mà lành, cái bà cô đó lúc nào cũng có thể đâm cho hắn một nhát hết.
“Chà, tình thánh đến rồi!”
Tên mập da đen thấy Triệu Bân xuống lầu thì nở nụ cười.
Những người khác cũng hét to lên.
Tình thánh.
Biệt danh hay thật.
Nhưng Triệu Bân biết họ đang mắng hắn. Ai bảo hắn giở trò lưu manh làm gì.