Điều quan trọng là Triệu Bân có thể truyền được đại địa tinh nguyên về nơi này.
Thử nghĩ đi, được tu luyện bằng đại địa lực thì còn gì tốt đẹp hơn nữa?
"Đừng lười biếng".
Triệu Bân nhấp một ngụm rượu, tất nhiên là đang nói với phân thân của mình.
Phân thân của hắn đang cẩn trọng xây dựng tế đàn.
Sau khi xong việc thì hắn sẽ chuyển đại địa lực đến thành Thiên Thu.
Làm như vậy cũng không đúng đối với hoàng tộc nhưng hắn sẽ không đi quá xa, ít nhất thì hắn cũng sẽ không cướp sạch, hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, đại địa linh mạch tựa như bộ rễ của cây cối, thời gian trôi qua có thể sự mình sinh trưởng, những gì mà hắn lấy đi đều nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, bất luận như thế nào thì hắn cũng sẽ không làm tổn hại đến cốt lõi của đại địa linh mạch.
“Đồng minh này đúng là một quý nhân!”, đại trưởng lão Ma gia nói, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hoan hỉ không thôi.
“Mắt nhìn người của ta vẫn rất tốt”, Ma Tử âm trầm nói, trên gương mặt lộ ra vẻ hài lòng, quyết định đúng đắn nhất trong đời của hắn ta chính là kết đồng minh với Triệu Bân.
Ngày hôm nay thành Thiên Thu bận rộn một cách lạ thường.
Tế đàn đã được xây dựng không ít, người của Ma gia ai cũng có chỗ để tu luyện, mà chỗ tu luyện cũng có thời gian hạn chế, vẫn là câu nói kia, làm nhiều được nhiều làm ít được ít, nhưng người trước giờ làm ít hoặc nhàn hạ thì đương nhiên phải xếp ở phía sau cùng danh sách được tu luyện.
Ngày hôm nay còn có một tin vui khác.
Nhị trưởng lão Ma gia sau khi hấp thu đại địa linh lực quả nhiên đã có thể đột phá.
Như vậy thì Ma gia lại có thêm một cường giả Chuẩn Thiên.
Két!
Trong ánh hoàng hôn, Triệu Bân đẩy cửa bước ra.
Thánh địa tu luyện đối với hắn không có tác dụng gì lớn cho nên hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian ở đây, về phần lệnh bài có thời hạn thì hắn cũng sẽ giao cho Lăng Phi và Xích Yên, Thiên Các vô dụng đối với hắn nhưng đối với bạn bè của hắn thì khác.
Nếu có thể thì hắn sẽ xây một tế đàn trên đỉnh Thanh Vũ.
Mấy người Lăng Phi đều đang đắm chìm trong việc tu luyện.
Triệu Bân liếc mắt nhìn rồi cũng không quấy rầy mà chỉ đi thẳng ra ngoài thành.
Hửm?
Thấy Triệu Bân đi ra khỏi thành, đại trưởng lão đang canh gác cũng phải nhướng mày.
Thiên Các chính là một nơi tốt để tu luyện, đừng nói đến các đệ tử, ngay cả các trưởng lão cũng không muốn rời khỏi, thế mà tên nhóc này lại không tỏ ra quý trọng, chỉ luyện có một ngày là đã chạy ra ngoài!
Hửm?
Triệu Bân bỗng lẩm bẩm một tiếng, chân trước đã bước ra khỏi sơn cốc lại thu trở về.
Sau khi liếc mắt nhìn bốn phía thì hắn mới đi thẳng tới chỗ trưởng lão mập mạp mặc áo trắng, tuy hắn không biết lão ta là ai nhưng người có thể trấn thủ ở Thiên Các thì chắc chắn không phải là người có thân phận đơn giản.
Khi bước tới hắn còn nhìn chằm chằm vào bầu rượu của trưởng lão áo trắng.