Đúng là vật khắc vật, tử ngọc thật sự có tác dụng thần kỳ đối với hàn khí.
Trước đây Triệu Bân còn không biết, bây giờ được nhìn thấy thì đã có cái nhìn mới đối với tử ngọc, nó không chỉ đơn giản là tín vật thôi đâu, thứ từ tay nữ soái thì sao là loại tầm thường. Nếu như đem nó đi bán thì dù rao giá mấy chục vạn, chắc cũng sẽ có người giành mua.
Tử ngọc quý giá, ý nghĩa tồn tại của nó cũng không tầm thường.
“Thứ làm hắn ta bị thương là chân khí âm băng, nếu sau này gặp phải thì cẩn thận một chút!”, Tô Vũ nói chen vào: “Với kiểu người mà cơ thể yếu ớt như ngươi ấy, trúng một tia thôi là sẽ đông thành tượng băng ngay. Nhưng cũng không sao, ngươi có tử ngọc hộ thể, chân khí âm băng bình thường sẽ không thể làm ngươi bị thương”.
“Chân khí âm băng với chân lực hàn băng, thứ nào lợi hại hơn?”, Triệu Bân hỏi ra. Hắn đã từng thấy chân lực hàn băng, Hoa Dương bị hắn đuổi giết trước đây là người có chân lực Hàn Băng, thiên lôi trận của hắn là được cải tiến từ hàn băng trận. Còn về chân khí âm băng thì đây là lần đầu hắn nghe thấy.
“Cùng đẳng cấp thì đương nhiên chân khí âm băng lợi hại hơn rồi”, Tô Vũ đáp: “Đấy là do Tiên Thiên truyền thừa, có thể coi là thuộc về một loại huyết mạch đặc biệt. Đương nhiên, cũng có người tự luyện nhưng nếu như tự luyện thì phần lớn đều bị đông lạnh đến chết dở sống dở, phải chịu đau đớn bởi hàn độc đến lúc chết”.
“Thì ra là như vậy!”
“Trong cuộc tỷ thí tân tông, nếu như gặp phải Hàn Tuyết thì cứ bỏ cuộc là được, cô ta chính là chân thể Âm Băng”.
“Đúng thật là ngọa hổ tàng long mà”.
Triệu Bân không kiềm được mà phải xuýt xoa. Hắn biết ai là Hàn Tuyết, lúc tụ họp ở đình Ngọc Tâm, hắn đã từng gặp cô ta. Trong cuộc thi sát hạch ở Thiên Tông hắn cũng đã từng gặp, đó là một cô gái rất bình thường không có gì đặc biệt, không ngờ lại là chân thể Âm Băng.
Phù!
Lúc hai người họ đang bàn luận thì Dương Phong đã mở mắt, nhả ra một luồng khí đục, đấy là hàn khí còn sót lại được ép ra ngoài. Hàn khí đáng sợ khiến mây mù đang vây quanh cũng bị đông cứng thành vụn băng, Triệu Bân nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc. Người tên Dương Phong này có thể chống chọi được với hàn khí cỡ đó thì thực lực chắc chắn rất thâm hậu.
“Hay!”
Dương Phong cười lớn, lộn người nhảy lên, hét ra hết những thứ tích tụ bị đè nén lâu ngày. Hắn ta lập tức xuất kiếm, sử dụng bộ pháp, múa một bài kiếm pháp tuyệt diệu. Tô Vũ nhìn thấy thì hai mắt sáng rực lên, hắn ta rất thích kiếm pháp này, rất muốn học nhưng ngặt nỗi đấy là kiếm pháp gia truyền, không thể truyền ra ngoài.
Thần thái của Triệu Bân thì khá điềm tĩnh.
Trình độ kiếm pháp của hắn vẫn cao hơn Dương Phong, nếu thật sự giao đấu thì đương nhiên hắn sẽ không thua.
Một lúc sau, Dương Phong mới cất kiếm vào, mỉm cười, trả lại tử ngọc cho Triệu Bân và nói: “Đa tạ!”
“Chuyện nhỏ mà!”, Triệu Bân mỉm cười nhận lấy. Ngọn lửa trên tử ngọc vẫn còn đang cháy, đấy chính là điểm đặc biệt của nó, không phải địa hỏa, cũng không phải thiên hỏa nhưng lửa lại không bao giờ tắt.
“Loại bỏ được hàn khí rồi thì thấy thế nào?”, Tô Vũ cắn một miếng trái cây.
“Khá khỏe!”, Dương Phong mỉm cười, nghĩ đến những ngày bị hàn khí hành hạ thì hắn ta thấy rất bực bội.
“Khỏe rồi thì tốt, không hái thêm ít trái cây đãi huynh đệ sao?”
“Được thôi!”, Dương Phong cũng rất sảng khoái, quay lưng đi ngay.
Sư phụ không có ở nhà thì hắn ta có thể toàn quyền quyết định.
Chỉ cần không phải là những loại quả cấp cao ở sâu bên trong thì ăn nhiều mấy loại khác cũng chả có sao.