Trùng hợp, hôm nay chính là mười lăm.
Khi ra khỏi Huyền Cơ các thì màn đêm đã buông xuống.
Hoàng thành Đế Đô của Đại Hạ vẫn phồn hoa như thế khi trời về đêm, trên đường đầy ắp người, cực kỳ náo nhiệt, đi tới đâu cũng có thể nghe thấy tiếng rao hàng thật to, muôn người muôn vẻ tạo thành cuộc sống muôn màu.
Vẫn là tòa thanh lâu đó, hắn lên tầng cao nhất.
Bấy giờ, hắn vẫn chưa thấy người đàn ông trung niên cụt một tay của Trấn Ma Ti kia.
Hôm nay hắn cũng khá là may mắn, lại trông thấy bóng dáng mẫu thân.
Tiếc là trước sau tổng cộng chỉ có một khắc, ánh nến của tầng thứ chín đã tắt, có lẽ mẫu thân mệt rồi, đang chìm vào mộng đẹp, rất lâu sau đó Triệu Bân mới chuyển tầm mắt, lệ nóng lưng tròng.
Không biết là trùng hợp hay mọi thứ thật sự được sắp đặt sẵn.
Mới ra khỏi thanh lâu đã đụng phải người quen, vẫn là người con gái tên Sở Vô Sương ấy.
“Lưu manh”.
Đôi mắt Sở Vô Sương bốc lửa, hai má cũng đỏ lên.
Thật kỳ lạ, tại sao mỗi lần đi về ngang thanh lâu này cũng đụng phải ngươi! Cả Long Phi nữa, đó chính là công chúa của Đại Hạ, ngươi lại dám đi trêu ghẹo, ngươi lăng nhăng như thế, phụ mẫu ở nhà có biết không?
Lại bị mắng chửi một trận, Triệu Bân vẫn không cho là đúng.
Dưới ánh trăng, hắn lại lén mò xuống đường hầm, đi thẳng xuống đại địa linh mạch, tinh hoa của đại địa, đây mới là thánh địa tu luyện, nhưng hắn không đến đây để tu luyện, mà là đến để thử độc.
“Lão đại”, thấy chân thân, phân thân bèn đứng dậy.
“Đừng để ý đến ta", Triệu Bân nói xong bèn tìm một chỗ trống khoanh chân ngồi xuống, rồi nhắm mắt tĩnh tâm cảm nhận, ngồi xếp bắng trên đại địa linh mạch, tâm cảnh lại càng tĩnh lặng, lòng không có tạp niệm, có ích cho việc thử độc.
Nơi này yên tĩnh, ngoài kia lại cực kỳ náo nhiệt.
Là bọn Ma Tử xuống núi, do đại trưởng lão đích thân dẫn.
Không bao lâu sau, tiếng nổ chợt vang ầm trời, phát ra từ một dãy núi, có người bị đánh cướp, đó chính là thiếu chủ tộc Huyết Ưng, Nghiêm Khang. Biết hắn ta sắp ra nên đã canh sẵn ở nơi này, bắt kịp lúc tóm sạch cả Nghiêm Khang và hơn mười cao thủ tộc Huyết Ưng bảo vệ hắn ta.
“Đừng sợ, bọn ta chỉ cần tiền”.
Ma Tử lại phát bệnh cũ, vuốt ve Nghiêm Khang như đang mân mê thê tử nhà mình, còn cười cực kỳ vui vẻ, cái hắn ta gọi là vui vẻ lại thành nụ cười rợn người trong mắt Nghiêm Khang.
Đêm đó, có thêm một người khác bị tóm.
Đó chính là Hoa Đô, tên này thì trâu bò rồi, Nghiêm Khang ra ngoài còn biết mang theo cao thủ, hắn ta thì ngược lại, xách mỗi cái thân đi, còn đắc ý nói một mình đi tu hành, nhất định sẽ sáng chế ra một vùng trời mới, sau đó, mới ra khỏi Thiên Tông không bao xa đã bị cao thủ Ma gia gõ cho một gậy.
“Đừng sợ, bọn ta chỉ cần tiền".
Lần này, không chỉ Ma Tử chạy tới vuốt ve mà mấy lão già kia cũng giơ tay sờ mó.