Người đàn ông trung niên mặc áo đen tuy đang ở trong trạng thái hôn mê, nhưng lại nói mớ.
Câu nói mớ này, phân thân nghe thấy được, tất nhiên Triệu Bân cũng nghe thấy được. Khỏi cần phải nói, Bạch gia hẳn là gặp nạn rồi. Nhóc hám tiền biết hắn đang ở biên quan mới phái người tới cầu cứu, nhưng giữa đường vẫn gặp phải truy sát.
“Huyết Y Môn”.
Triệu Bân thầm quát một tiếng, ánh mắt bắn ra hàn quang.
Người đuổi theo người đàn ông mặc áo đen là cường giả Huyết Y Môn, cũng có nghĩa là, lần tai ách này của Bạch gia ắt liên quan tới Huyết Y Môn. Khi họ còn ở thành Vong Cổ, người của Huyết Y Môn đã từng uy hiếp nhóc hám tiền rồi.
Sát khí của hắn quá mạnh, nữ soái cũng phải nhíu mày.
Theo suy nghĩ của cô ta, chắc hẳn đây là một kẻ thù truyền kiếp.
“Tiền bối, có thể nhanh hơn được nữa không”, Triệu Bân vội vàng nói.
Nữ soái không đáp, tăng thêm ba lá bùa tốc hành, tất cả đều là bùa chú của cảnh giới Chuẩn Thiên, tốc độ tăng vọt. Nếu để cô ta biết đối phương là cường giả Huyết Y Môn chắc còn chạy nhanh hơn, sát ý sẽ bốc lên ngút trời. Cô ta và Huyết Y Môn có rất nhiều ân oán, thời niên thiếu cũng từng bị Huyết Y Môn hạ huyết cổ.
…
“Tìm đi, tìm cho kỹ càng vào!”
Dưới ánh trăng, rừng cây không ngừng vang lên tiếng ồn ào, rất cây cổ thụ bị chặt ngang hông. Để tìm người đàn ông trung niên mặc áo đen, cường giả Huyết Y Môn điên cuồng phá phách trong rừng cây, với ý định quét sạch khu vực này, san bằng rừng cây thành bình địa, thử hỏi ngươi còn trốn ở đâu? Quả thực, người đàn ông trung niên được phân thân đưa đi đã bị chặn đứng ở nơi này, không thể nào trốn được, bị tìm ra chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.
“Tìm Cơ Ngân”.
“Cứu Bạch gia”.
Người đàn ông trung niên đang hôn mê vẫn tiếp tục nói mớ.
Đám phân thân rất hiểu chuyện, tìm một miếng giẻ nhét vào miệng ông ta.
Đừng nói nữa, còn nói sẽ bị người ta tìm ra đấy.
Giết!
Ở bên khác, tiếng hô to gọi nhỏ vang lên.
Cũng là phân thân của Triệu Bân, ngay khoảnh khắc trốn vào rừng cây đã chia nhau ra các hướng, bây giờ đang nhảy ra. Không phải họ muốn đánh nhau, mà chỉ là thu hút sự chú ý, miệng thì hô giết, thực chất là đang đào tẩu.
“Chạy đâu hả!”
Cùng với một tiếng thét, một luồng kiếm khí chém về phía đó.
Phân thân ngay lúc trước còn hô to gọi nhỏ, lúc này đã bị chém thành tro. Khi người của Huyết Y Môn chạy tới chỉ thấy một làn khói, ai cũng phải nhướn mày, hiển nhiên đây chỉ là một phân thân yếu ớt.
Giết!
Đúng lúc này, lại một tiếng hô nữa vang lên.
Vẫn là phân thân của Triệu Bân, mục đích cũng giống hệt: Thu hút sự chú ý.
Trong bóng tối, tiếng kiếm ngân rất chói tai, một luồng kiếm khí chém tới, giết phân thân kia trong chớp mắt.
Giết!
Tiếng hô vang lên không ngớt, phân thân thứ ba chạy ra.
Đáp lại lời hắn là một đạo phong ấn huyết quang.
Cường giả của Huyết Y Môn không ngốc, chúng muốn dùng phân thân để tìm bản tôn.
Phân thân cũng không ngốc, ngay thời khắc bị phong ấn đã biến mất tại chỗ rồi.
Thế nhưng, phân thân vẫn chỉ là phân thân, có làm bao nhiêu đi chăng nữa cũng vô dụng.
“Giấu đầu lòi đuôi”.
Cao thủ Chuẩn Thiên của Huyết Y Môn cười khẩy, phất tay áo, vài ba luồng kiếm khí chém tới, cây rừng chịu trận, bao nhiêu cây cối bị chém vụn, còn có cả một tảng đá lớn bị kiếm khí chém cho vỡ tan.
Trùng hợp làm sao, phân thân và người đàn ông trung niên đang ẩn mình nơi đó.
Đất đá văng khắp nơi, phân thân lập tức biến thành làn khói.