Triệu công tử vừa chạy vừa trốn, không quân của vương triều Hắc Long vừa đuổi vừa đánh, trông như thể không hạ được Cơ Ngân thì không chịu thôi. Bất kể là bắt sống hay tiêu diệt đều có thể lập công và phong vương, ai mà không nóng mắt.
“Chính là chỗ này đây!”
Bay đến bên trên một dãy núi, Triệu Bân đứng lại.
Sau đó, khí huyết của hắn trào dâng, giống như một luồng sáng màu vàng vọt tới vũ trụ.
“Giết cho ta!”
Cường giả của vương triều Hắc Long đuổi theo, đa số họ niệm chú bằng một tay.
Trong thoáng chốc, bầu trời rung lên bần bật, vô số kiếm khí từ trên trời chém xuống, tạo thành một cơn mưa kiếm.
Uỳnh!
Triệu Bân giơ tay, kiếm quang từ kiếm Long Uyên kéo dài cả trăm trượng cắm thẳng vào bầu trời, khuấy động kịch liệt, khuấy đến mức mây gió biến đổi, kiếm khí ngập bầu trời cũng bị khuấy tan, nổ tung thành từng luồng sáng.
Hắn không ngừng lại, chỉ một lòng muốn lao lên trên.
Cường giả của vương triều Hắc Long cũng không ngừng, chỉ một lòng muốn đuổi theo.
“Tới đây nào các cục cưng!”
Triệu Bân đột ngột đổi hướng, từ trên trời lao xuống.
Hắn đang mỉm cười rất vui vẻ, hai hàm răng trắng bóc lộ hết ra ngoài.
Nhưng nụ cười của hắn lọt vào mắt cường giả của vương triều Hắc Long thì rất đáng sợ, có chuyện gì mà cười vui thế.
“Thể ánh sáng!”
Triệu Bân khẽ quát, gắng gượng mở thể ánh sáng.
Trong thoáng chốc, toàn thân hắn phát sáng, ánh sáng lan ra vạn trượng.
Cũng vào lúc này, dường như hắn không còn là một con người, mà là một vầng mặt trời, một một trời màu vàng chói.
“Thể ánh sáng?”
Long Phi đuổi theo đến khu vực này bỗng sững người.
Cô ta sẽ không nhìn nhầm, đó chắc chắn là thể ánh sáng, một bí pháp thuộc tính ánh sáng.
Chính bởi vì nhận ra, cô ta mới nheo mắt.
Theo những gì cô ta biết, ở Đại Hạ chỉ có hai người sử dụng được thể ánh sáng, một là Sở Vô Sương, hai là nhân tài xông vào Hình Tháp trước đó, vậy mà Cơ Ngân cũng là một nhân tài.
“Thực sự là ngươi sao?”