Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Vương Trác ngay lập tức nói, trong mắt lóe lên một tia sắc lạnh, hắn ta bị bắt đi đào mỏ, phải chịu biết bao nhiêu dày vò, cực khổ lắm mới có thể thoát ra ngoài. Nhưng hắn ta vẫn còn tốt hơn rất nhiều người vì vẫn giữ được cái mạng nhỏ của mình trong khi những người khác hơn phân nửa đều đã chết ở trong quặng mỏ, xác chết bị kéo ra ngoài để nuôi huyết ưng, ngay cả một thi thể nguyên vẹn cũng không giữ được.  

             "Các đồng chí, đến làm việc thôi".  

             Triệu Bân rất tự giác thông qua phân thân thông báo cho toàn thành Thiên Thu, hắn nhất định sẽ cướp sạch quặng mỏ của Huyết Y Môn, đám Huyết Y Môn này lá gan cũng thật là lớn, còn dám khai thác mỏ trong lãnh thổ Đại Hạ.  

             "Cái gì? Tiền?"  

             Nghe nói có việc, người của Ma gia ngay lập tức lên tinh thần.  

             Không cần biết là việc gì, chỉ cần là việc mà Triệu Bân tìm ra thì chắc chắn sẽ thu được tiền.  

             "Đi".  

             Đại trưởng lão đi đầu làm gương, dẫn một nhóm tiểu đệ ra bên ngoài thành Thiên Thu.  

             Lần này Ma Tử không đi cùng bởi vì hắn ta vẫn còn đang ngủ say do bị Bất Diệt Ma Chú ảnh hưởng, đại trưởng lão đã từng nói muốn hóa giải Bất Diệt Ma Chú rất phiền phức, cần có nhiều thời gian.  

             “Đúng rồi, đó là quặng mỏ gì vậy?”, Triệu Bân hỏi Vương Trác.  

             “Xích huyền thiết”, Vương Trác không hề che giấu.  

             "Thật là thú vị", Triệu Bân vừa nghe thấy vậy thì đã xoa xoa hai bàn tay, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam, xích huyền thiết là nguyên liệu cao cấp để đúc binh khí, nếu như có thể cướp được thì hắn còn có thể nâng cấp trang bị cho phe mình.  

             “Đừng nói là ngươi đang muốn đi cướp mỏ đó nhé!”, Vương Trác nhướng mày.  

             “Người ta đã bày ra trước mắt như vậy rồi, sao lại không đi lấy chứ?”, Triệu Bân cười nói.  

             “Bên trong Huyết Y Môn cũng có cường giả cảnh giới Chuẩn Thiên”.  

             “Vậy thì ta còn có thể bắt được thêm một con cá lớn”.  

             "Ta quên mất ngươi là người của Thiên Tông".  

             Vương Trác ngẫm nghĩ lại thì cũng cảm thấy bình thường, một mình Cơ Ngân làm không được nhưng sau lưng hắn còn có Thiên Tông cùng hoàng tộc, đám người Huyết Y Môn dám ở Đại Hạ khai thác khoáng thạch, Thiên Tông cùng hoàng tộc chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, chỉ cần tùy tiện phái ra vài cường giả Chuẩn Thiên thì liền có thể quét sạch toàn bộ Huyết Y Môn.  

             “Bản lĩnh của cái tên này cũng không nhỏ”.  

             Triệu Bân sờ sờ cằm, quét nhìn Vương Trác từ trên xuống dưới.  

             Nơi hắn ta bị bắt giữ có cả cường giả Chuẩn Thiên tọa trấn, thế mà hắn ta vẫn có thể chạy thoát tới đây, người bình thường chắc chắn không thể nào làm được.  

             Nhắc lại chuyện này Vương Trác thật sự muốn rơi nước mắt, hắn ta đã rất nhọc lòng để trốn thoát, tính toán thời gian chính xác đến từng li từng tí, nếu như không làm được như vậy thì hắn ta đã sớm bị đánh chết rồi.  

             Màn đêm lặng lẽ buông xuống.  

             Hai người dừng lại trong một khu rừng, tìm củi đốt lửa im lặng chờ đợi, đại trưởng lão ở bên kia đang đi theo phân thân của Triệu Bân cho nên có thể tìm đường chính xác để tới nơi này, chuyện còn lại chỉ là vấn đề thời gian.  

             “Trong thời gian này ta đã học được một bí thuật”.  

             Vương Trác vừa nói vừa hất tóc ra sau, ánh mắt ý vị thâm trường.  

             "Hửm?", Triệu Bân thuận miệng đáp một tiếng nhưng vẫn chỉ tiếp tục nghiên cứu Thánh tử Thi tộc.  

             "Ngươi không muốn mở mang tầm mắt sao? Nó rất ghê gớm đó".  

             "Ghê gớm cỡ nào?"  

             “Xem ra hôm nay ta phải cho ngươi được mở mang tầm mắt rồi”.  

             Ngay lập tức Vương Trác phất tay lướt qua thân thể của Triệu Bân.  

             Ngay lập tức Triệu Bân đột nhiên cảm thấy thân dưới lành lạnh.  

             Hắn bất giác nhìn xuống dưới, con mợ nó, quần của hắn đâu?  

             "Cái quần này tốt đó".  

             Vương Trác cười ha hả, cầm quần của Triệu Bân trên tay.  

             “Con mợ ngươi”, Triệu Bân mắng một tiếng rồi vội vàng giật quần lại, nhanh chóng mặc vào.  

             “Sao, có ghê gớm không?”, Vương Trác không ngừng bật cười nói.  

             "Ghê gớm".  

             Triệu Bân nói, lời này rất thành thật.  

             Đúng là nơi nào cũng có thể sinh ra nhân tài.  

             Cũng giống như vị này vậy, trong quá trình làm đạo tặc thì lại ngộ ra pháp môn, chỉ cần phất tay một cái liền có thể trộm được quần của hắn mà hắn còn không hề phát hiện, điểm này xứng đáng được hắn bật ngón cái khen ngợi, nếu như hắn ta đã học được bí pháp này thì chuyện đi ăn trộm cũng sẽ trở nên dễ như trở bàn tay.  

             "Ta đã đặt tên cho nó là 'Tiên thuật trộm cắp'".  

             Vương Trác sửa sang lại y phục, ngẩng cao đầu nói hết sức khí phách.  

             Nói xong hắn ta còn nháy mắt với Triệu Bân hỏi: "Muốn học không?"  

             "Thật ra thì ta cũng có thể làm được".  

             Triệu công tử vừa dứt lời thì cánh tay nhỏ đã vung lên  

             Ngay lập tức, trong tay hắn lại xuất hiện thêm một cái quần đùi hoa.  

             Nói chính xác thì cái quần đùi hoa này có hơi rách nát.  

             Trong chớp mắt hắn đã có thể học trộm được bí thuật của Vương Trác, thật ra thì cũng không khó học, sau vài lần thầm diễn luyện trong đầu hắn cũng đã ngộ ra được vài phần chân lí, chẳng qua trong lần đầu tiên thi triển vẫn còn có chút sai sót.  

             Thật là ngại quá!  

             Hắn chỉ có thể trộm được nửa cái quần của Vương Trác  

             Nửa cái quần còn lại chẳng lẽ vẫn còn ở trên người Vương Trác hay sao?  

             "Có chút lỗi, để ta làm lại".  

             Trong lúc Vương Trác đang giật giật khóe miệng thì Triệu Bân lại vung bàn tay nhỏ của mình lên.  

             Hừm… lần này ngay cả nửa cái quần còn lại cũng đã bị đánh cắp.  

             "Ngươi học được khi nào?"  

             Vương Trác vừa hỏi vừa che đũng quần của mình.  

             Triệu Bân hất tóc, ném cái quần hoa rách tới trả lại cho Vương Trác rồi nói: "Ta mới vừa học đó thôi".  

             Vương Trác nghe xong thì khiếp sợ không thôi!  

             Thiên phú của cái tên này mới cao thâm làm sao.  

             Vương Trác đã nghiên cứu Tiên thuật trộm cắp từ rất lâu, nhưng cho đến nay mới có được chút thành tựu, vậy mà cái tên Cơ Ngân này chỉ nhìn qua một lần liền có thể học trộm được, tuy rằng vẫn còn một chút sai sót nhưng thật sự đã nắm được vài phần tinh túy.  

             Hắn mạnh như vậy cũng không phải là không có lí do.  

             Vương Trác hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Triệu Bân liền thay đổi.  

             Ngao! Ngao!  

             Trong lúc hắn ta đang tặc lưỡi thổn thức thì tiểu Kỳ Lân lại chạy đến.  

             Tên nhóc này chắc là đang đói lắm, nó ngước đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm Triệu Bân.  

             "Đến đây".  

             Triệu Bân mỉm cười, ném sang cho nó một sọt đầy linh quả.  

             Tiểu Kỳ Lân vui sướng nhảy nhót rồi nhảy chồm vào sọt linh quả.  

             "Tên nhóc này nhìn quen quá!"  

             Vương Trác lấy lại tinh thần, tập trung vào tiểu Kỳ Lân.  

             Vừa nhận ra nó thì hắn ta liền giật mình thon thót, trong mắt liền lộ ra vẻ không thể nào tin được, tên nhóc này chính là thánh thú Kỳ Lân trong truyền thuyết, tuy rằng kích thước không lớn nhưng bộ dáng này chắc chắn là Kỳ Lân.  

             "Thật sự là Kỳ Lân sao?"  

             "Ừm".  

             "Con mợ nó!"  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK