Lão đạo Âm Tuyền trốn còn nhanh hơn cả lão ta, chuyện này rõ ràng không liên quan gì đến lão ta, cũng vì chiến lợi phẩm nên lão ta mới đến, nay nhìn lại, tốt nhất vẫn nên về nhà ngủ cho đủ giấc, không cần thiết phải sống chết với Diệp gia làm gì.
Diệp Thương không ngăn cản, có muốn ngăn cũng không được.
Tộc Diệp thị vẫn cần thời gian để hồi phục, khai chiến lúc này vẫn còn hơi sớm.
Đạo lý này, Triệu Bân hiểu rất rõ, cũng vì hiểu được nên hắn mới trốn không xuất hiện, nếu đánh thật, ắt hẳn sẽ là lưỡng bại câu thương, hắn có thể diễn xuất uy thế Thái Hư, không đồng nghĩa với việc hắn là cảnh giới Thái Hư, hù người ta thôi.
Nhưng… Chắc chắn họ sẽ không để yên chuyện này.
Với tính tình Diệp Thương và Diệp Phong, rồi cũng có một ngày họ tính toán món nợ này thôi.
Hai vị Thái Hư rệu rã quay về.
Diệp gia lại lần nữa khôi phục sự bình yên.
Diệp Thương và Diệp Phong lần lượt bế quan để củng cố cảnh giới, những người khác trong Diệp gia cũng không nhàn rỗi, ngoài một vài trưởng lão và đệ tử ở lại canh chừng, số còn lại nhanh chóng chìm vào trạng thái bế quan.
Thế đạo quá loạn lạc.
Chuyện dung tục sinh sôi.
Hôm nay, tiểu viện mà Triệu Bân không có tiếng đàn nữa.
Bởi vì Triệu Bân phải đi rồi, trận truyền tống trong thành đã khôi phục xong, hắn phải tới Thánh Hỏa Điện một chuyến, tìm Hắc Sơn lão ma mua đèn Trường Minh. Còn về phần Diệp Lan, đợi hắn mang đèn Trường Minh về rồi nghiên cứu tiếp.
“Ngươi… có quay về không”, Diệp Lan khẽ hỏi.
“Tất nhiên phải về chứ”, Triệu Bân mỉm cười: “Thời gian này xin chớ ra ngoài”.
Sau vài câu ngắn ngủi, Triệu Bân đi xa dần.
Trước khi đi, hắn còn để lại cho Diệp gia khá nhiều bí pháp.
Ví dụ như… tử phủ tiên quyết.
Ví dụ như… Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh.
Diệp Lan ngả người vào lan can trông ra, bóng lưng của người đó càng nhìn càng thấy quen.
Cô ta làm sao thế nhỉ, dạo gần đây cảm giác của cô ta với Triệu Tử Long cũng ngày càng kỳ diệu. Là do cô ta quá tham lam? Không muốn làm cái bóng? Đến mức bất tri bất giác, cô ta muốn cố gắng sống sao cho giống với dáng vẻ của Long Phi?
Ở bên này, Triệu Bân đã ra khỏi Diệp phủ.
Giống như hắn dự đoán, có người âm thầm theo dõi hắn.
Hắn coi như không hề phát giác, chạy thẳng tới trung tâm thành.
“Đuổi theo”.
Trong âm thầm có hai bóng đen bám đuôi.
Vẫn là thám tử của Hầu gia, chúng đã ở đây canh chừng rất lâu rồi.
Soạt!
Tiến vào trận truyền tống, Triệu Bân co giò chạy ngay.
“Đi đâu hả!”