Vì mai có trận đại chiến nên buổi tiệc rượu nhanh chóng giải tán.
Ai về nhà nấy.
Màn đêm có gió lạnh thổi qua, không hề yên bình.
Luôn có những người kỳ lạ đến đêm lại không chịu ngồi yên, cứ đi khắp nơi.
Chẳng hạn như Tô Vũ, dán một lá bùa ẩn thân chạy tới leo cửa sổ phòng người ta, leo phòng ai hả? Tất nhiên là Kiếm Nam với Mộ Chiêu Tuyết rồi, tối nay là đêm đoàn tụ sum vầy, chẳng lẽ không có tiết mục đặc biệt nào ư?
A…!
Chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng la hét thảm thiết vang lên.
Người nào đó bị đánh rồi, chân mới đặt xuống thì đã bị đập cho một gậy.
“Ta thông minh ghê”.
Kiếm Nam hà hơi vào cây gậy thép, còn muốn rình coi nữa hả, ảo tưởng hơi nhiều.
Mô Chiêu Tuyết cực kỳ tức giận, vì Tô đại thiếu bị đánh ngu người rồi nên cô ta cũng tranh thủ đánh thêm mấy cái nữa, xong chuyện bèn bắt tay giở trò bỉ ổi với Kiếm Nam, lấy hết đống bảo bối trên người Tô Vũ.
Đêm hôm đó, trên cây lại có thêm một người.
Xuất sư bất lợi.
Lần đầu đi rình trộm người ta đã bị đánh rồi.
“Ừm, đẹp”.
Nhìn Tô Vũ lắc lư theo gió, Dương Phong cười đến là thoải mái.
Đâu chỉ mình hắn ta, tất cả mọi người đều thoải mái.
Đêm hôm không lo ngủ đi, đáng bị đánh mà.
Trong phòng Triệu Bân, dưới ánh nến, từ ngoài nhìn vào trông hắn giống đang vẽ tranh, thật ra hắn đang vẽ bùa, tranh thủ cất trữ hàng, dùng không hết thì mang đi bán, có thể đổi được kha khá tài nguyên tu luyện.
“Nghe nói, ngươi vào nội môn rồi”.
Dường như bên tai có lời nói, là giọng của Ma Tử, thông qua phân thân của Triệu Bân truyền đến.
“Tin tức nhanh nhạy thật đấy”.
Triệu Bân cười nói, vừa nói vừa vẽ bùa.
Ngoài ra hắn còn thông qua phân thân quan sát thành Thiên Thu, nơi này là ban đêm, thành Thiên Thu lại là ban ngày, người Ma gia cũng không nhàn rỗi, đều cực kỳ nhiệt tình, nhìn lại chiếc xe chất đầy xe nỏ kia mà xem, đẹp đến lạ, số lượng lại rất nhiều, oanh tạc điên cuồng, chắc chắn mọi thứ sẽ rầm rộ lắm.
Thứ hắn xem nhiều nhất có lẽ là quả trứng vàng.
Qua nhiều ngày rồi, trên quả trứng vàng có thêm rất nhiều vết rạn.
Theo hắn đoán, không bao lâu nữa trứng sẽ nở, không biết sẽ ấp ra thứ gì!
Sau nửa đêm hắn mới khoanh chân ngồi xuống.
Mấy ngày nay thăng cấp quá nhanh, hắn còn chưa kịp ổn định tu vi của mình.
Chìm vào tiềm thức, chân mày hắn khẽ nhíu lại, rõ ràng đang tỉnh như lại cứ như đang mơ thấy ác mộng, cứ thấy có người đang theo dõi mình, một đôi mắt lạnh lẽo cứ nhìn chằm chằm khiến cả người lẫn hồn của hắn run lên lẩy bẩy.
Hắn từng mở mắt ra vài lần, nhưng không thấy bất kỳ người nào.
Bất đắc dĩ, hắn đành phải lặng lẽ sử dụng tĩnh tâm quyết.