Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Mặt những tên áo đen còn lại đều biến sắc.  

             Không thể nhìn người bằng vẻ bề ngoài được.  

             Đột nhiên cái tên nhóc này lại thao thao bất tuyệt.  

             “Nào!”  

             Triệu Bân đằng đằng sát khí, khí thế cực mạnh.  

             Bảy tên áo đen hừ lên lạnh lùng rồi đồng loạt tấn công: Bảy đánh một, bọn ta không tin không thể giết chết được ngươi.  

             Ầm, bùm!  

             Mặt khác, Thiên Vũ lấy một chọi ba, đánh nhau cũng rất quyết liệt.  

             Không khó để nhận ra, Thiên Vũ đã chiếm thế thượng phong tuyệt đối, một mình hắn ta đánh ba tên áo đen đến mức không ngóc đầu lên nỗi, người không đủ thực lực như tên áo đen thứ mười một thì đã bị đập đến liệt nửa người.  

             Còn Sở Vô Sương thì chỉ đứng đó nhởn nhơ.  

             Chuyện nhỏ thế này thì hai tên đó có thể xử lý được.  

             Đặc biệt là Cơ Ngân, nói đánh mười tên là đánh mười tên, không có ai có thể địch lại hắn.  

             Ọc, ọc….  

             Bỗng chốc, hai vệt máu nối tiếp nhau phụt ra.  

             Tên áo đen thứ chín và tên áo đen thứ mười cũng bị hạ gục, một tên bị Triệu Ban chém đứt đầu, tên kia thì bị cắt đứt tâm mạch, chết một cách ấm ức, trận này được đánh kiểu gì thế không biết.  

             Một người đánh mười người mà Triệu Bân đã diệt hết được một nửa rồi.  

             A…  

             Tên áo đen thứ nhất tức giận gào lên, chém ra một đao khiến một con rồng đen xuất hiện.  

             “Mặc cho ngươi là rồng hay trùng, đều phải bò hết cho ta”.  

             Triệu Bân giận dữ hét lên, mặc dù giọng non nớt nhưng lại đầy bá đạo, hắn tung một đấm, đánh tan con rồng đen, đến cả tên áo đen thứ nhất cũng bị chấn động đến mức phải hừm lên khó chịu và lùi về sau.  

             Hừm…  

             Tên áo đen thứ nhất lùi về sau thì tên áo đen thứ hai tấn công đến.  

             Tên này khá bản lĩnh, trong mười mấy tên áo đen thì sức chiến đấu của hắn ta có thể xếp vào top ba. Hắn ta vung đao, quét ngang thì liền có một con mãnh hổ màu đỏ gào thét xuất hiện, chủ yếu là thân hình của nó vô cùng to lớn, nhào tới là nuốt chửng lấy Triệu Bân.  

             Mở!  

             Triệu Bân là thanh niên cứng, đưa hai tay lên trời, xé tan con mãnh hổ rồi chui ra ngoài, thoăn thoắt như giao long, chiêu Đại La Thiên Thủ từ trên trời giáng xuống, đè ép tên áo đen thứ hai quỳ ngay xuống đất, xương cốt trong người rệu rạo, hắn ta vẫn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Triệu Bân đâm chết bằng một kiếm.  

             “Tên thứ sáu”.  

             Triệu Bân lạnh lùng nói, cầm thanh kiếm đầy máu, bước đến từng bước.  

             Đến lúc này, không khí chiến đấu ở đây mới tạm thời lắng xuống.  

             Bốn tên áo đen còn lại đều liên tục lùi về sau, nhìn Triệu Bân bằng ánh mắt đầy khiếp sợ, thật kỳ lạ, một tên nhóc con mà sao lại đánh giỏi như thế chứ?  

             Đến một chỗ nhất định thì bốn tên đó mới dừng lại.  

             Tiếp đó, tiếng rì rầm lại vang lên, dường như bọn họ đang bàn bạc chiến thuật.  

             Vừa dứt lời thì tên áo đen thứ nhất liền cắn răng xông lên.  

             Ba tên áo đen còn lại thì liên tục lùi về sau, cơ thể chầm chậm bay lên, nếu như có Man Đằng ở đây thì nhất định sẽ thốt lên: “Ôi trời ơi, bọn họ biết bay kìa”.  

             Triệu Bân làm lơ, vung kiếm, chém bay tên áo đen thứ nhất.  

             Giết!  

             Tên áo đen thứ nhất hét lên, vung cánh tay, đao ảnh cuốn đến đầy trời, nối đuôi nhau chém về phía Triệu Bân.  

             Phải nói là sức sát thương của đòn tấn công này thật sự rất đáng sợ, người bình thường sẽ không dám đối đầu trực diện.  

             Có điều, Triệu công tử nào phải người bình thường.  

             Vẫn là thiên cang hộ thể, ánh sáng đao bá đạo đập lên thiên cang giống như chém lên tấm thép, xẹt lửa, vốn không thể nào phá được phòng thủ của thiên cang.  

             Tên áo đen đầu tiên thấy vậy thì lập tức quay đầu bỏ chạy, chớp mắt thì đã biến mất.  

             “Ẩn thân là có thể chạy thoát sao?”  

             Triệu Bân cười lạnh lùng, chỉ hai ba bước là đuổi kịp rồi vung kiếm chém.  

             Mặt tên áo đen thứ nhất biến sắc, chạy đến không dám ngoái đầu lại, nhưng lại có một vật kỳ lạ từ trong người hắn ta bay ra, đó là một viên ngọc màu đen, lơ lửng trên đầu, ánh sáng đen rọi xuống, bao phủ toàn bộ người hắn ta, tạo ra một tấm chắn phòng hộ, kiếm của Triệu Bân đã không thể phá vỡ được.  

             “Đồ tốt đấy”.  

             Triệu Bân thầm lẩm bẩm rồi vung tay chém thêm một kiếm nữa.  

             Lần này, dù có viên ngọc hộ thể thì cũng không có tác dụng gì, tấm chắn phòng hộ màu đen đã bị phá vỡ, đến cả viên ngọc đó cũng vỡ tan. Thê thảm nhất là tên áo đen thứ nhất, hắn ta đã bị chém chết, chết một cách rất ấm ức, vốn dĩ hắn ta đang kéo dài thời gian cho đồng đội, không ngờ nhanh như vậy đã bị tiêu diệt.  

             “Đồ ngu”.  

             Tiếng hét giận dữ từ trên không truyền xuống, đó là tên áo đen thứ ba, thứ tư và thứ năm, khí thế cũng đột ngột bộc phát. Trên đầu mỗi người đều có một mặt trời rực lửa, thung lũng tối tăm cũng được chiếu sáng, khói ma đen tối cũng biến mất, ánh sáng mặt trời không phải là ánh sáng bình thường mà là những thanh kiếm đầy sức mạnh, những nơi có ánh mặt trời chiếu xuống đều bị tấn công.  

             “Uy lực không tầm thường”.  

             Triệu Bân thấy vậy thì lẩm bẩm.  

             Sau đó, hắn cất kiếm Long Uyên vào, đổi sang dùng cung Bá Vương, không biết vì sao, khi nhìn thấy mấy thứ tròn trĩnh thì hắn lại muốn bắn tên vào, chẳng hạn như mặt trời tròn xoay kia.  

             Hắn kẹp ba mũi tên lên cung, một mũi là thiên lôi, một mũi là chân khí thái âm, một mũi là khí huyền hoàng. Hắn kéo cong cung, rồi buông tay, ba mũi tên bay vút ra, phóng thẳng lên trời.  

             “Chân khí thái âm”.  

             Sở Vô Sương lẩm bẩm và ngước mắt nhìn theo.  

             Đập vào mắt là cảnh ba mặt trời bị bắn xuyên, Cơ Ngân không chỉ nhắm chuẩn mà uy lực của các mũi tên cũng rất đáng sợ, mặt trời chói lọi lập tức bị bắn tắt.  

             Ọc, ọc, ọc!  

             Ba tên áo đen đều hộc máu, lúc nãy uy phong bay lên trời, giờ thì lại như những con diều đứt dây, hộc máu trên không trung, tên áo đen thứ năm với năng lực kém hơn đã chết khi chưa rơi xuống đến mặt đất.  

             “Tú Nhi nói phải nhân lúc đối thủ đang bệnh thì lấy mạng hắn luôn”.  

             Triệu Bân rất tự giác, hắn lại kéo cung, tiễn luôn tên áo đen thứ tư đến quỷ môn quan, còn tên áo đen thứ ba thì đã bay mất khi trên đường rơi xuống đất.  

             “Nếu để ngươi chạy mất thì sao xứng đáng với nhân dân cả nước”.  

             Triệu Bân giẫm châm rồi cũng bay lên trời, biến chân nguyên thành cánh tay, vung tay, quét tên áo đen thứ ba ra khỏi bầu trời, sau đó thì nhanh tay tóm lấy cổ tay đối phương khi hắn ta đang rơi xuống đất rồi quay một vòng.  

             Ầm!  

             Bí thuật đập người của hắn chưa bao giờ bị lỗi thời dù là ở đâu.  

             Người như tên áo đen thứ ba thì chỉ cần một cú là đã có thể khiến hắn ta không nhận ra mẹ mình là ai nữa rồi  

            

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK