“Muốn chết”.
Trong tiếng ầm ầm đó cũng xen lẫn những tiếng hét đầy tức giận.
Vì bảo bối, ai cũng giết chóc đỏ cả mắt rồi.
Phụt!
Lại là màu máu bắn ra, một người áo đen bị chém chết.
Hoa Bồ Đề thành vật vô chủ, văng lên trời.
“Nó là của ta”.
Hoa Bồ Đề còn chưa rơi xuống thì đã bị một bàn tay chân nguyên lấy đi, đó là một thanh niên huyết bào, động tác rất nhanh nhẹn nhưng may mắn thì không, xoay người định bỏ chạy thì thấy một tia máu, không biết người nào đã ra tay giết kẻ đó trong nháy mắt, thuận tay cướp lấy hoa Bồ Đề, nhưng người này cũng chẳng khá hơn là bao, vừa cầm được hoa đã bị người chém chết.
Hoa Bồ Đề nhuộm máu bay tứ tung.
Triệu Bân như một tia sét lao vào, lấy đi hoa Bồ Đề.
“Để bảo bối xuống”.
Một thanh niên kim vào sau lưng giơ kiếm chém tới.
Triệu Bân nhanh chóng dùng thiên cang hất tên đó ra xa, cũng vì thế mà hắn phải trả cái giá dắt, bị một người đánh lén, đó là một thanh niên áo đen, dù đã che mặt đi nhưng vẫn không thể che được mắt Triệu Bân, rất quen mặt, cẩn thận nhìn lại, cũng khá giống Nguyên Thương, nhìn lại khí huyết và công pháp hắn ta dùng, cũng giống với Nguyên Thương, hơn nữa lực chiến còn cao hơn hắn ta.
“Tam hoàng tử Đại Nguyên, Nguyên Kinh”, Triệu Bân thầm nghĩ.
“Giao bảo bối ra đây”, Nguyên Kinh lạnh lùng nói, trở tay chém thêm một kiếm
“Cút!”, Triệu Bân không nhiều lời vô nghĩa, dùng thiên cang hất Nguyên Kinh ra xa.
“Thiên cang hộ thể?”, Nguyên Kinh khẽ híp mắt: “Ngươi là Cơ Ngân?”
Đáp lại hắn ta một kiếm khí từ Triệu Bân, khiến hắn ta phải lùi về phía sau mấy bước.
Soạt!
Triệu Bân không ham chiến, xoay người lập tức trốn.
“Chạy đi đâu”.
Một đám người trước mặt cùng lao tới tấn công.
Quyền ảnh, đao mang, bóng kiếm đầy trời.
Triệu Bân chẳng màng tới, chỉ ngoái đầu lại nhìn Nguyên Kinh.
Sau đó, hắn soạt một tiếng biến mất, khoảnh khắc hắn biến mất thì Nguyên Kinh cũng xuất hiện.
Đúng vậy, hắn dùng hoán đổi nghịch thiên, đổi vị trí với Nguyên Kinh.
“Gì…”
Nguyên Kinh chẳng hiểu mô tê gì, mặt ngơ ngác.
Đòn tấn công đầy trời cũng sẽ không dừng lại vì hắn ta bận ngơ ngác, từng cái đánh tới, giết chết hộ thể huyết thai, cũng khiến cơ thể hắn ta đẫm máu, chết hay sống thì chưa biết, chỉ biết là chẳng còn hình người, lần đầu tiên gặp được Cơ Ngân lại con mẹ nó mất mặt như thế.
Ầm! Rầm!
Người xung quanh không đế ý tới hắn ta, chỉ lo đuổi giết Triệu Bân.
Triệu Bân có thể đánh có thể trốn, liều mạng chạy trốn, hắn không phải Ma Khôi, cũng không phải Thân Dung, có thứ khổng lồ kia bảo vệ, chống lại nhiều yêu nghiệt như thế, đưa đầu ra đánh chỉ có nước chết, bàn đến Ma Khôi và Thân Dung thì họ cũng đến, cùng chia ra đánh, dù không dùng đến Thương Xà và Hung Hổ nhưng khí huyết cũng khá dồi dào, đều dùng để giết hắn, Nguyên Thương, Thánh Tử Huyết Y Môn, Tiểu Nhật áo đen, Vương Dương, Thánh Tử Ma Sơn và Ma Điện cũng đánh giết, thấy Triệu Bân, chẳng cần nhìn rõ cũng biết hắn là ai.
Nhìn cái thân pháp kìa.
Nhìn bí thuật kìa.
Nhìn phong thái đó kìa.
Ngoài Cơ Ngân Thiên Tông ra chắc chẳng còn người nào nữa, cũng vì thể nên họ mới hào hứng hơn hẳn, tìm hắn mấy ngày nay, hôm nay lại gặp được, còn dám giành bảo bối, đúng là đến để bị đánh!
“Cơ Ngân, giao Ma Tâm kính ra đây”.
“Cơ Ngân, giao Bất Diệt chiến kích ra đây”.
“Cơ Ngân, Giao Ô Kim Tiên Võng ra đây”.
“Cơ Ngân, giao…”
Đông người, không sợ chuyện bé xé ra to.
Tiếng la hét cứ vang lên khắp nơi, hết lời này đến lời khác, đều là những kẻ có thù với Triệu Bân, sợ người đời không biết trong người hắn là tài bảo nên mới nhắc nhở, mục đích rất rõ ràng, tập trung sức mạnh giết chết Cơ Ngân.
Còn chiến lợi phẩm phải chia thế nào thì mình tính sau.
“Giết”.
“Để lại bảo bối, có thể tha chết cho ngươi".
Cần gì kẻ thù nào phải nhắc nhở, mọi người cũng không có ý định tha cho triệu Bân.
Cơ Ngân Thiên Tông, tiềm lực cực lớn, để tên này còn sống, cho hắn đủ thời gian chắc chắn sẽ tạo thành mối họa lớn, thiên tài ấy mà! Tốt nhất là bóp chết từ trong trứng nước, đỡ phải dây dưa về sau.
“Không ổn!”
Một ngọn núi ở phương xa, Thiên Vũ cầm kính viễn vọng nhìn, ánh mắt đầy lo lắng, hắn ta không quay về địa cung, hay có thể nói là sau khi Sở Vô Sương về đó lại chạy ra ngoài, hắn ta cũng đi theo.
Sở Vô Sương không nói gì, tay siết trắng bệch.
Trận thế quá lớn, người vây giết cũng quá nhiều.
Yêu nghiệt ở Ma Vực đều chạy đến đó cả! Họ đang chặn đường bao vây Cơ Ngân, còn lại chưa đến hai mươi phần trăm chắc do khoảng cách quá xa nhưng cũng đang trên đường tới, đội hình đó dù có là Ma Khôi trong trạng thái Hung Hổ, Thân Dung trong trạng thái Thương Xà cũng không thể đánh nổi.
Giết!
Hai người nhìn tới, âm thanh ngày càng vang dội.
Đó không phải là một hai người nữa, mà là một đám đông nghìn nghịt, khí thế cuồn cuộn, vang vọng đất trời, còn có cả sát ý, cũng lạnh như băng, cơn gió thổi qua cũng lạnh đến thấu xương.
Ầm! Rầm! Ầm!
Cả người Triệu Bân như ngọn lửa thiêu đốt, nhưng một con sư tử đang va chạm lung tung trên núi, hết lần này đến lần khác đánh ra ngoài, nhiều người cũng chẳng làm được gì, không thể bao vây hoàn toàn thì rất khó bắt được hắn.
Tên này là cá chạch hay gì á!
Đó là lời những người đánh giết muốn nói.
Nhiều người như thế bao vây đánh giết mà hắn cứ thấy lỗ hổng là chui vào!
“Bản thân bấm tay tính toán, đám nhóc này sẽ bị sét đánh đây”, Nguyệt Thần nói thầm, tại sao cô ta lại có thể thành sư phụ Triệu Bân, bởi vì người ta hiểu đồ đệ của mình, tên này có thể chạy, nhưng cứ đi qua đi lại đụng khắp nơi như thế thì chắc hẳn là đang muốn dẫn người Ma Vực đến chỗ mình, tụ tập mọi người lại một chỗ thì độ kiếp mới náo nhiệt! Sẽ là một vụ rất lớn đây.
Cô ta đoán không sai.
Triệu Bân cũng tính như thế.
Khi đến giành hoa Bồ Đề hắn đã tính toán đến bước này, thiên kiếp bị kiềm nén quá lâu cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thiên kiếp của cảnh giới Địa Tạng không giống với cảnh giới Huyền Dương, thời gian áp chế không thể so sánh với cảnh giới Huyền Dương được.
“Đáng chết”.
“Đáng chết”.
Sau hai tiếng gầm rú đó, vòm trời lại rung động.
Ma Khôi dùng Hung Hổ, Thân Dung dùng Thương Xà.
Cơ Ngân chạy quá nhanh, nhiều yêu nghiệt như thế cũng không thể tóm được hắn, thế thì để hai con thú khổng lồ này chơi, chủ yếu là sợ xảy ra biến cố nên họ muốn giết Cơ Ngân trong thời gian ngắn nhất, đỡ bị thiên địa biến hóa quấy rầy, từ đó, hai người họ cũng không hao tổn căn cơ.
“Chờ các ngươi đấy”.
Triệu Bân cười lạnh, nhanh chóng chui vào một khu núi rừng.