“Ngươi bị điên à? Hắn rảnh quá hay sao mà đi làm mấy chuyện đó?”
“Lời của Ân Minh mà ngươi cũng tin à?”
Mọi người tụ lại với nhau, bàn tán xôn xao.
Chuyện cũ xảy ra gần một tháng trước đây lại được mọi người lôi ra bàn tán.
Trên thực tế, cái gọi là chuyện cũ đó vẫn chưa kết thúc, Tử Y Hầu đâu có muốn bỏ qua, ngoài mặt thì đã dừng tay nhưng lại âm thầm lục soát khắp nơi, lão nắm binh quyền trong tay, ai mà biết người này đã điều đi bao nhiêu cao thủ.
Lúc đi ngang qua lầu xanh, Triệu Bân còn liếc mắt nhìn.
Trước đây, mỗi lần về Đế Đô, hắn đều sẽ đến đây, không phải đến để ăn cơm và uống “bia ôm”, mà là đến để nhìn lén Hình Tháp. Bây giờ đã cứu được mẹ ra khỏi Hình Tháp rồi, hắn không cần phải lén la lén lút nữa, mà hắn cũng chẳng còn cảm giác lo lắng, nếu có ai dám gây rắc rối cho hắn, hắn cũng sẽ không ngại nện cho tên đó một trận.
Lúc hắn đang nhìn thì có một tên trọc đầu từ trong đó bước ra.
Là Hồ Lai, quần áo xốc xếch, trán và mặt còn dính đầy dấu son, ai nhìn thấy cũng phải ngó một cái, đã nói là xuất gia, không gần nữ sắc mà sao lại chạy đến lầu xanh thế kia.
Tóm lại, là một tên hòa thượng trăng hoa.
Da mặt của Hồ Lai cực kì dày, hắn ta lại không cho là như vậy, trong chuyến đi đến Ma vực, hắn ta đã đánh mất năm mươi năm tuổi thọ, không chừng sẽ về với đất mẹ ngày nào không hay, nhân lúc còn có thể đi lại thì phải “vận động” nhiều hơn, đừng thấy hắn ta lớn tuổi vậy mà lầm, còn sung sức lắm, chỉ có vấn đề là mỗi lần xuống giường thì chân hơi mỏi thôi.
Triệu Bân không nhìn nữa mà sải bước rời đi.
Đập vào mắt hắn là một người áo đen, đấy là một ông già với tu vi không tầm thường.
“Thánh tử, thế tử nhà ta có lời mời”, người áo đen nói.
Ông ta vừa nói vừa chỉ về quán rượu ở cách đó không xa.
Thánh tử trong lời nói của ông ta chính là Ân Minh.
“Không rảnh”.
Triệu Bân lạnh lùng đáp rồi bỏ đi, không phải hắn sợ mà là không thèm quan tâm. Đây là Đế Đô, nếu như ở bên ngoài thì không cần Ân Minh đến mời, hắn cũng tự động qua tìm, không đánh hắn thành tro thì không xong chuyện.
“Đèn Trường Minh”. Người áo đen lại nói thêm một câu.
Ông ta vừa thốt ra thì Triệu Bân liền dừng lại, mắt sáng rỡ lên.
“Thánh tử, mời!”. Người áo đen đưa tay ra mời.
Triệu Bân không nói gì, hắn thật sự đã qua đó. Hắn chau mày, ánh mắt bất định, rõ ràng Ân Minh biết hắn đang tìm đèn Trường Minh nên mới có tình nói ra cái cớ này. Phải thừa nhận là hắn thật sự động lòng, nếu thật sự có thể moi được tin tức của đèn Trường Minh từ miệng của Ân Minh thì qua đó một chuyến cũng chả sao.
Hắn vào trong quán rượu thì đi thẳng lên tầng ba.
Trong căn phòng sang trọng nhất, Ân Minh đã bày sẵn một bàn tiệc.
Người áo đen dẫn người đến rồi lui ra, không quên đóng cửa lại.
Triệu Bân đứng vững lại rồi nhìn quanh.