“Tú Nhi, ta… Ừm?”
Triệu Bân vẫn chưa dứt câu thì đã ngây ra, ngỡ ngàng nhìn vào ý thức của mình.
Không thấy đâu nữa, không còn thấy Nguyệt Thần đâu nữa, mặt trăng đó cũng không còn nữa.
“Đi đâu mất rồi?”
Triệu Bân đứng dậy, cố hết sức nhìn khắp ý thức và chắc chắn không phải Nguyệt Thần bế quan, nữ thần đó đã tự dưng biến mất rồi, hắn cảm thấy khó hiểu khi không thể tìm thấy được tung tích của cô ta trong ý thức.
“Đi rồi sao?”
Triệu Bân tự hỏi bản thân, cảm thấy suy đoán đó rất có khả năng.
Chính vì chắc chắn như vậy nên hắn mới thấy trống trải trong lòng, có cảm giác hụt hẫng không rõ nguyên nhân, đi mà cũng không nói một tiếng nào thế! Mặc dù cô ta luôn thích gài hàng hắn nhưng lại đối xử với hắn khá tốt, nếu như không có Nguyệt Thần thì đã không có hắn ngày hôm nay rồi, hắn thật lòng cảm kích cô ta.
“Nói đi là đi ngay, cũng không thèm nói lời tạm biệt nữa!”
Triệu Bân lẩm bẩm một mình, nói thật lòng, hắn cảm thấy không quen chút nào.
Cảm giác đó giống như mất đi một người thân, cứ như người mất hồn.
“Tam ca?”
Triệu Xuyên đến, nhìn thấy Triệu Bân ngồi ngây ra một mình thì gọi thử một tiếng.
Triệu Bân giật mình, mỉm cười, đáp lại: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“Ba ngày!”, Triệu Xuyên nói sự thật.
“Hèn gì ta nói, sao cứ mơ mơ màng màng thế chứ!”, Triệu Bân xoa chân mày.
Ầm, bùm.
Lúc họ đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng động lớn vang lên, nghe có vẻ như có người đang đánh nhau.
Triệu Bân nghe thấy thì kết nối với tầm nhìn của phân thân.
Đập vào mắt hắn là hai bóng người, U Lan và Phượng Vũ.
Triệu Bân nhìn thấy thì lại xoa xoa chân mày.
Nhìn đi, không thể nào tin lời nói của phụ nữ được!
Hôm đó Phượng Vũ nói sẽ không sao, vậy mà khi gặp vẫn đánh nhau.
Ầm! Bùm….
Lúc hắn nhìn thì tiếng động càng mạnh bạo hơn.
Rất nhiều người nhà họ Ma tập trung đến, cũng có rất nhiều người khuyên răn “Đừng đánh nữa!”
Không ai khuyên thì còn đỡ, có người khuyên thì U Lan và Phượng Vũ lại càng đánh dữ hơn, một người là Thánh nữ của nhà họ Ma, một người là sát thủ của La Sinh Môn, một cô thì phát cuồng, một nàng thì ma hóa, không ai thua ai.
Ma Tử cũng có ở đó, hắn ta đang đứng đó xem kịch.
“Sao lại không khuyên giải hả?”, Triệu Bân đến và vỗ nhẹ lên người Ma Tử
“Muốn khuyên thì ngươi đi mà khuyên đi!”, Ma Tử vuốt máu mũi.
Triệu Bân tiến lên phía trước thì mới thấy mặt mũi Ma Tử bầm tím, hai bên má đều có dấu bàn tay đỏ ửng, nhìn kích thước của bàn tay đó thì rõ ràng là tay phụ nữ, nhỏ nhắn và thon thả.