Nhưng tới giờ vẫn không thấy bóng dáng Cơ Ngân đâu, họ cũng chỉ biết hắn trốn trong thành mà lại không biết ở đâu.
Tuy cao thủ Công Tôn gia nhiều nhưng thật sự cũng không ứng phó nổi diện tích quá lớn của thành Lạc Nhật.
Muốn tìm ra một con người nhỏ bé trong thời gian ngắn không phải là chuyện dễ.
Trong khi họ đang nói chuyện, mấy cao thủ Cát gia đã tới nơi. Lão tổ Cát gia đi đầu, sau lưng là cường giả gia tộc theo sát, phần phật tiến tới. Người hóng chuyện tự giác nhường đường, trong Nam Vực cũng phân chia mạnh yếu, từ đó có trên có dưới, người thực lực yếu thì bớt nhiều chuyện góp vui đi!
“Công Tôn Hãn, lâu rồi mới hội ngộ!”, lão tổ Cát gia cười.
“Cát huynh, ngọn gió nào thổi ngươi tới thế!”, lão già áo đen thản nhiên đáp.
“Trong lúc rảnh rỗi nên tới du sơn ngoạn thủy chơi chút ấy mà!”, khóe môi lão tổ Cát gia hơi cong, nhìn bên ngoài thì đang cười đấy nhưng bên trong lại không đâu: “Suốt quãng đường tàu xe mệt nhọc quá, chẳng hay có thể mời lão phu vào thành uống ly trà không?”
“Tối này thì e là không được rồi, trong tộc ta có chút chuyện nhà cần giải quyết ấy mà!”, Công Tôn Hãn từ chối.
“Không phải là chuyện độc chiếm Cơ Ngân sao?”. Chẳng lão tổ Cát gia mở miệng, một tiếng cười âm hiểm vang lên, Huyết Y Môn tới rồi. Đi đầu là một bà già mặc áo bào đỏ, uy phong lẫm liệt, cách không cười nói với Công Tôn Hãn.
“Đây là ân oán cá nhân giữa nhà Công Tôn và Cơ Ngân!”, Công Tôn Hãn từ từ nói.
“Nếu vậy thì mong Công Tôn huynh mở cửa thành, để chúng ta vào trong giúp tìm kiếm được không?”. Lại một giọng cười âm u vang lên. Thi tộc cũng đến rồi, chúng chiếm cứ một phương, âm sát khí lan tràn, kẻ nói chuyện là một lão già mặc áo tang, cùng cấp bậc với lão tổ, Chuẩn Thiên đỉnh cao chân chính.
“Tộc ta tự giải quyết được, không nhọc các vị phí công!”. Công Tôn Hãn lạnh lùng nói.
“Nhưng nếu chúng ta cứ muốn quan tâm thì sao đây?”
Lão tổ Cát gia cười đầy sâu xa, khí thế tăng cao.
Mụ già áo đỏ và lão già áo tang cũng không hề thua kém, khí huyết bàng bạc bị kích động lên.
Còn có cường giả ba bên, chiến lực toàn bộ bùng nổ, khí thế chồng chất khiến ba nơi họ chiếm cứ bị đè ép mạnh mẽ. Cao thủ nhà Công Tôn canh gác ngoài thành bị khí thế kia chấn phải lùi ra sau, còn đám đông hóng chuyện chung quanh cũng không chịu nổi mà tự giác lui ra.
Rất ăn ý!
Đây chính là sự hiểu ngầm lẫn nhau!
Cát gia, Huyết Y Môn và Thi tộc đều tới vì lợi ích, cũng không cần kết minh trước mà cả ba đều hiểu ngầm là muốn phân một chén canh, muốn thế thì phải tạo cho nhà Công Tôn chút áp lực mới được.
Chuyện này, họ thường làm ấy mà!
Như Cát gia, họ cũng từng gặp tình huống này, là Huyết Y Môn, Thi tộc và Công Tôn gia bắt tay nhau, cùng chèn ép Cát gia, giờ thời thế thay đổi, tối nay họ tới để gây chuyện.
“Đáng chết!”
Gương mặt già nua của Công Tôn Hãn trở nên âm u.
Biết rõ ba nhà này không có ý tốt mà lão ta không ngờ họ lại trực tiếp như thế. Không cần nói gì mà đã có ý tưởng giống nhau, tư thế chuẩn bị khai chiến hết rồi. Đều là gia tộc siêu cấp cực lớn thì sao một mình nhà Công Tôn chịu nổi.
“Lão phu không cần nhiều, chỉ cần thi thể của hắn!”, lão già áo tang phủi tro bụi trên vai.