Còn nữa, làn khói lãng đãng trên người cô nhóc là loại sức mạnh gì?
Lão ta nhìn mà chẳng hiểu mô tê gì!
Đây là lần đầu tiên lão ta thấy trường hợp như vậy.
“Là nó!”
Triệu Bân phất tay, dùng tiên thuật trộm cắp, “nhón” được một thứ trên người lão đạo áo niệm.
Đấy là một miếng ngọc bội, màu xanh trong suốt. Đó chẳng phải là thanh giác sao? Cũng là một mảnh vỡ nhỏ.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, chắc là thanh giác trong người Diệu Ngữ cảm nhận được mảnh vỡ đó nên mới thôi thúc cô ta đến đây, đó cũng là lý do tại sao Diệu Ngữ cứ đi theo lão đạo áo niệm.
“Ôi má, còn ăn cắp đồ nữa à?”, lão đạo áo niệm lớn tiếng mắng.
“Từ đâu có được thứ này?”, Triệu Bân cầm thanh giác, mắt nhìn tới nhìn lui.
“Là đồ gia truyền!”, lão đạo áo niệm nói với vẻ thành thật.
“Tin ngươi chết liền, chắc ăn cắp từ trong mộ đúng không?”
Lão già râu chữ bát bĩu môi, mặc dù lão ta không quen tên mập này nhưng đã từng nghe nói đến rồi.
Lão ta chính là Từ Lương, kẻ trộm mộ nổi tiếng khắp nam bắc, luôn thích mặc áo niệm đi khắp thiên hạ, đặc biệt hứng thú với mộ tổ tiên nhà người ta.
“Đừng nói khó nghe như thế, đấy gọi là mượn!”. Lão đạo áo niệm vuốt râu, vẻ mặt rất chân thành, dưới ánh trăng mờ, phong thái dần đạt đến mức tuyệt đỉnh.
“Trộm cũng được, mượn cũng chẳng sao, miếng ngọc bội này đã thuộc về ta!”, Triệu Bân vẫn rất tự giác.
Đọc tiếp tại Tamlinh247 nhé! - Đừng đọc ở website ăn cắp truyện.
“Là do ta đã ở trong đó lâu quá à? Sao thanh niên bây giờ đều không biết xấu hổ đến vậy hả?”. Mặt lão đạo áo niệm sầm xuống, ông đây vất vả lắm mới trộm ra được, sao lại về tay ngươi rồi?
Triệu Bân không nói gì, chỉ nhét cho lão ta một bức tranh.
Ừm… Là hàng “hot” nha!
Lão đạo áo niệm nhìn thấy thì mắt liền sáng rực lên.
“Vậy mới là việc con người làm chứ!”
Lão ta hạ giọng, khi cầm được bức tranh thì không còn nhắc đến chuyện ngọc bội nữa.
Triệu Bân không quan tâm, truyền mảnh vỡ ngọc xanh vào người Diệu Ngữ.
Bỗng nhiên, cả người Diệu Ngữ phát ra ánh sáng, làn khói nhẹ bao quanh khiến cô ta càng thêm ma mị.
Lão đạo áo niệm thấy vậy thì khá ngạc nhiên.