Ưm...
Tử Linh than nhẹ một tiếng, bị hào quang chấn không kịp trở tay, đôi mắt đang sáng trong bỗng chốc tối đen.
“Tiền bối không gõ cửa thế!”
Triệu Bân thấy thế thì ho một tiếng, nhiều thời điểm như thế mà lại chọn lúc ta phóng chiêu để tới, ngươi không dính chưởng thì ai bị đây.
Cũng trách hắn, lần đầu thi triển nên có chút kích động, không quan tâm tình hình bên ngoài, tâm vô tạp niệm, hiển nhiên đã không còn cảm giác được bên ngoài, lúc này mới tạo ra sự việc xấu hổ thế.
“Thể ánh sáng!”
Tử Linh nhắm mắt, khóe mắt còn một tia máu tươi chảy ra.
Nguyên nhân là vì hấp tấp không chuẩn bị trước nên mới bị thương thảm vậy.
Nếu có đề phòng sẵn thì cô ta đã không chật vật thế.
So với việc này, điều khiến cô ta khiếp sợ hơn là thằng nhóc này có thuộc tính Phong mà sao lại có thể thi triển thể ánh sáng này. Thêm nữa uy lực lại không hề thấp, ngay cả cao thủ Chuẩn Thiên như cô ta trúng chiêu cũng rất khó chịu.
“Ngoài ý muốn thôi!”
“Đây là ngoài ý muốn!”
Triệu Bân gượng cười, lấy ra một lọ linh dịch.
“Thể ánh sáng từ đâu ra!”, Tử Linh tức giận tiếp nhận bình linh dịch.
“Nhặt!”
Câu kinh điển của Triệu công tử, ai hỏi gì cũng là nhặt thôi.
Lời này chẳng có gì sai, thiếu niên tóc tím qua từ ngàn dặm tự nộp mình tới cửa thì không phải nhặt thì là gì.
Tử Linh không hỏi lại, vì có hỏi cũng chỉ tức mình thôi.
“Tiền bối tìm ta... có gì à?”, Triệu Bân biết mà còn cố hỏi.
Nói rồi hắn mở cửa sổ để chuẩn bị chạy bất cứ khi nào cần. Hắn cho nổ mộ của vua Âm Nguyệt, là người giữ mộ, Tử Linh chẳng phải nên tìm hắn “tâm sự” à.
“Tìm ngươi mượn chút đồ!”, Tử Linh vừa nhỏ nước thuốc vào mắt vừa đáp.
“Đồ gì?”, Triệu Bân nhích người tới gần cửa sổ, nếu mượn “cậu nhỏ” thì ta không cho đâu đấy!
“Nghe nói ngươi có một con Kỳ Lân!”
“Có tiện... xin nó chút máu không?”
Tử Linh nói ra, cô ta thật sự không phải tới tìm Triệu Bân để tính sổ mà là để xin mượn đồ.
Ừm... hóa ra là máu Kỳ Lân.
Cô ta cần máu Kỳ Lân để cứu người.
Hoặc đúng hơn là cần máu Kỳ Lân để làm thuốc dẫn.
Còn về mộ của vua Âm Nguyệt, cô ta khá giận, nhưng dù sao cũng có thể đoán ra phần nào.
Nếu không tới tình huống bất đắc dĩ thì thằng nhóc này cũng sẽ không kích nổ mộ phần người ta.
Nếu vua Âm Nguyệt dưới Suối Vàng có biết chắc sẽ không trách tội đâu.
Là không thể trách tội!
Quan tài của vua Âm Nguyệt sắp không chứa nổi ông ta rồi, tốt nhất là sửa mộ nhanh lên, bằng không...
“Không tiện!”, Triệu Bân dứt khoát đáp.
“Ta không phải xin không!”, Tử Linh rũ mắt: “Dùng tiền mua hay... đổi bằng bảo vật cũng được”.
Lời này vừa ra, Triệu công tử lập tức có sức sống hơn hẳn, hai mắt trợn tròn đánh giá Tử Linh từ trên xuống dưới, nhìn toàn thân cô gái xem có bảo bối gì không, nếu có thì... he he he...
Nhìn xong, mắt hắn hơi liếc ngang.
Cũng không thể trách hắn có biểu cảm đó, bởi trừ quần áo, trên người Tử Linh chẳng còn gì, dù sao cũng là cao thủ Chuẩn Thiên mà sao nghèo dữ vậy, hoặc trước khi tới đây, cô ta đã bỏ lại ở nhà hết rồi?
Tóm lại: Cô gái này... là một bảo vật!
“Muốn tiền hay bảo vật, ngươi cứ nói đi!”, Tử Linh ung dung hỏi.
“Tiền bối cũng không mang tiền mà!”, Triệu Bân xoa tay một chút.
“Ghi giấy nợ trước!”