Mục lục
Vô thượng Luân hồi chi môn - Triệu Bân (Truyện full tác giả: Bân Bân)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Ai hút đi? Tất nhiên là mầm tạo hóa rồi.  

             Nó không phải là kẻ chịu ngoan ngoãn ngồi yên, thấy đồ có thể ăn thì chắc chắn sẽ không để mình ấm ức.  

             Mấy thứ như tiên lực ăn vào cũng được lắm.  

             Sau khi nuốt vài tiên lực, lá chồi của mầm tạo hóa lại run rẩy, lại lớn hơn một chút, phiến lá vẫn trong suốt và sáng ngời, nhưng lại có màu sắc kỳ lạ hiện lên, tạo thành lực sinh linh cung cấp cho Triệu Bân.  

             “Có thể nuốt tiên lực”.  

             Hoàng phi Vũ Linh nhìn Triệu Bân với ánh mắt khác lạ, trong người bà ấy có tiên lực, bà ấy có thể khống chế được tiên lực, có lẽ là vì huyết mạch, nhưng tiểu tử này không có huyết mạch đặc biệt mà vẫn có thể lưu giữ và hấp thu tiên lực, thật kỳ quái.  

             “Thú vị”.  

             Triệu Bân nói thầm trong lòng, là do ta có mầm tạo hóa.  

             Nó còn tự giác hơn hắn rất nhiều! Thấy cái ăn là nuốt lấy nuốt để!  

             Hắn ngước lên, lại có tiên lực chảy dọc vào trong người, có thể thấy hoàng phi đang muốn xem thử rốt cuộc trong cơ thể Cơ Ngân có huyền cơ gì, tại vì sao tiểu tử này lại có thể nuốt tiên lực.  

             Mầm tạo hóa khẽ run lên, hấp thu hết trong nháy mắt.  

             Có lẽ do nó hấp thu quá nhanh nên cả hoàng phi cũng không thể nhận ra.  

             Sau đó, bà ấy thử thêm rất nhiều lần.  

             Tất nhiên mãi vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, tiên lực vào trong cơ thể Cơ Ngân thì lập tức biến mất, còn việc nó đi đâu, được hấp thu thế nào thì bà ấy hoàn toàn không biết, có lẽ là do ánh mắt vẫn còn quá hạn hẹp.  

             “Bà ấy sẽ không phát hiện ra mầm tạo hóa chứ!”, Triệu Bân thầm nghĩ.  

             “Vẫn còn thiếu chút đạo hạnh”, đó sẽ là câu trả lời của Nguyệt Thần.  

             Mầm tạo hóa là đoạt thiên tạo hóa, bẩm sinh sở hữu năng lượng thần bí, cũng chứa lực che giấu thần kỳ, mắt người thường không thể nhìn thấy được, dù có là Đại Hạ Hồng Uyên thì cũng không thể nắm bắt được.  

             “Kỳ quái”.  

             Hoàng phi lại thì thào, tiện thể rút tay về.  

             Không thể tiếp tục dùng tiên lực thử được nữa, bởi vì dùng cũng sẽ bị cắn nuốt hết mà thôi, trước đó không tin nhưng bây giờ thì bà ấy tin, tiên lực của bà ấy vốn không nhiều, rất khó tái sinh, cứ cho hắn cắn nuốt như thế thì sẽ cạn sạch mất.  

             “Thoải mái thật”.  

             Triệu Bân vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng đang cười hì hì.  

             Hoàng phi dùng tiên lực để thử nghiệm vô tình cho mầm tạo hóa chất dinh dưỡng, mầm tạo hóa lại cung cấp ngược lại cho hắn, suy cho cùng thì người được lợi vẫn là hắn, đáng tiếc, hoàng phi đã thu tay lại, nếu không sẽ thích hơn rất nhiều.  

             “Đúng là quái thai”.  

             Hoàng phi hít một hơi thật sâu, lời nói đầy ẩn ý.  

             Tên nhóc trước mặt không hề đơn giản như vẻ ngoài của hắn, đừng thấy hắn trông vô hại là thế, thật ra đang che giấu rất nhiều bí mật, cả Hồng Uyên cũng không thể nuốt được tiên lực, nhưng hắn thì có, chỉ từng đó thôi là đủ quái dị rồi.  

             Không lâu sau đó, hoàng phi rời đi.  

             Trước đó, bà ấy để lại cho Triệu Bân nhiệm vụ: Chăm sóc cho nữ nhi ta thật tốt.  

             “Được thôi”.  

             Triệu Bân nhếch miệng cười, thế thì cứ chăm sóc thôi.  

             Hoàng phi đi rồi, sống lưng hắn lại thẳng lên, ngày xưa hắn đánh không lại Long Phi, bây giờ mọi thứ đã khác rồi, bị phong ấn tu vi thì một bàn tay hắn là đủ để khiến cô ta phải cúi đầu, thế nên mới nói tốt nhất là đừng chọc vào ta.  

             Ánh mắt Long Phi nhìn hắn có hơi sai trái.  

             Triệu Bân không cho là đúng, vẫn ra vẻ dữ dằn lắm.  

             Thế nhưng hắn vẫn rất chuyên nghiệp, người không cao, bản lãnh lại không nhỏ, cũng lên được phòng khách xuống được nhà bếp, hoàng phi đã dặn phải chăm sóc công chúa thật tốt, chuyện này thì hắn làm được.  

             Tất nhiên cũng không phải là chăm sóc suông.  

             Đêm dài tĩnh lặng, hắn thường chạy tới lôi trì.  

             Theo hắn nói thì đó là thù lao cho việc chăm sóc.  

             “Cái tên lẻo mép này”.  

             Nguyệt Thần đang đối kháng với nguyền rủa liếc nhìn Triệu Bân không biết bao nhiêu lần, một đại mỹ nữ như thế ngươi không lo cưa cẩm, chỉ nhớ nhung mỗi lôi trì, chẳng lẽ nương ngươi không nói là thấy cải trắng thì phải hái ư?  

             Màn đêm lại lặng lẽ buông xuống.  

             Bữa tối vẫn do Triệu công tử chuẩn bị.  

             Không bàn đến tính nết của hắn thì khả năng nấu ăn vẫn không tệ.  

             “Lôi trì của ta, sao lại ít đi rồi”, Long Phi liếc nhìn Triệu Bân.  

             “Ý cô là ta trộm ư?", Triệu Bân nhướng mày lên thật cao.  

             “Ngoài ngươi ra thì còn ai vào đây?”  

             “Ta có thể thề”.  

             “Ngươi cải lão hoàn đồng không phải là không có lý do”, thấy Triệu Bân nghiêm trang như thế, Long Phi vừa tức vừa buồn cười, chắc là tên này thề thốt nhiều quá, cả trời cao cũng không thể nhìn nổi nên mới khiến hắn nhỏ lại.  

             “Công chúa”.  

             Đang nói chuyện thì chợt nghe thấy một tiếng gọi.  

             Có người lên.  

             Đó là Ân Minh, chạy xồng xộc đến, đầu đầy mồ hôi, hơn nữa vẻ mặt còn cực kỳ kích động, dù ai thấy cũng nhận ra vẻ lo lắng, không rõ là thật hay đang giả vờ.  

             Triệu Bân hoàn toàn không nhìn tới, chỉ vùi đầu xúc cơm.  

             “Ta vừa mới xuất quan".  

             Ân Minh chạy với tốc độ như một cơn gió, còn chưa đứng vững đã muốn nắm lấy tay Long Phi.  

             Sau đó có thể còn thân thiết một phen.  

             “Ta không sao”.  

             Long Phi cười, chuyển tay sang chỗ khác.  

             Ân Minh chụp phải không khí nên hơi ngượng.  

             Nhưng như thế cũng không thể ngăn cản hắn ta khỏi việc thân thiết hỏi han ân cần, chuyện lớn như tu luyện rồi lĩnh ngộ này, đến chuyện nhỏ như ăn uống rồi là cuộc sống hằng ngày này, chẳng có gì là hắn ta không hỏi, hắn ta tưởng công chúa Đại Hạ đã là dâu nhà mình rồi hay sao ấy? Lúc hỏi vẫn không quên nhìn Triệu Bân, ánh mắt cực kỳ rõ ràng, cái đồ kỳ đà cản mũi, không chịu đi đi, lảng vảng ở đây làm gì? Thấy bọn ta xứng đôi như thế mà vẫn còn ráng đứng đây à?  

             Triệu Bân không thèm quan tâm, nên ăn vẫn ăn, nên uống vẫn uống.  

             Ân Minh lập tức bực bội, thể hiện vẻ mặt khó hiểu: “Đây là?”  

             “Cơ Ngân”, Long Phi khẽ cười.  

             “Sao lại cải lão hoàn đồng thế này”, Ân Minh giật mình nói.  

             “Ta cũng muốn biết”, Triệu Bân tùy ý trả lời.  

             “Chắc không phải là do đi thanh lâu túng dục quá độ đấy chứ?”, Ân Minh cười đầy mờ ám, đều là những kẻ biết diễn, hắn ta nói những lời vô nghĩa đó không chỉ để sỉ nhục Triệu Bân, chủ yếu là nói cho Đại Hạ Long Phi nghe.  

             Hắt… Xì!  

             Đáp lại Ân Minh là một cái hắt xì của Triệu Bân.  

             Hắt xì là chuyện hết sức bình thường, nhưng cái hắt xì của hắn thì có chút khác biệt, miệng đầy cơm nên phun hết ra ngoài, hơn nữa hắn ngắm không phải là chuẩn bình thường, phun đầy mặt Ân Minh.  

             “Thật lòng xin lỗi, ta không nhịn được”.  

             Triệu Bân lấy một miếng khăn lau, cứ chà tứ lung tung trên mặt Ân Minh.  

 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
PME
29 Tháng ba, 2024 14:01
Mình nhận làm bộ này file ebook đọc off và nghe audio . Mình là dịch giả truyện chữ a,mình có list dịch bạn nào cần thì tham khảo ạ,mọi người cần gì thì liên hệ mình ở zalo: 0704730588 a.Đây là list mình dịch ạ: https://anotepad.com/note/read/shm6deeb
BÌNH LUẬN FACEBOOK