“Đã lâu không gặp”.
Thanh Dao quay ra cười chào đón.
“Cũng nửa năm rồi đấy”.
Liễu Như Nguyệt mỉm cười, liếc nhìn Triệu Bân theo ý thức.
Không biết vì sao mà vừa nhìn Triệu Bân cô ta đã cảm thấy rất quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt đó, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Nhưng Triệu Bân lại đeo mặt nạ da người nên khó nhìn rõ dung mạo thật, chỉ biết hắn là cảnh giới Chân Linh, nhìn khí tức thì là Chân Linh tầng một.
Triệu Bân không nói gì, chỉ thu mắt ôm đàn cổ rời đi.
Hắn cũng rất bất ngờ khi gặp Liễu Như Nguyệt ở đây. Không ngờ cô ta lại là bạn với con gái của thành chủ thành Thanh Phong. Trước đây hắn chưa từng nghe cô ta nhắc đến người này.
“Đại diện cho thành Vong Cổ sao?”, Triệu Bân lẩm bẩm.
Hắn cho rằng Liễu Như Nguyệt đến đây không đơn giản chỉ là đến thăm bạn mình thường, quá nủ là vì Cô Lang dạ hành. Có lẽ cô ta nghe được tin tức gì đó, nên đến đây với mục đích rất rõ ràng, đòi lại bảo vật bị trộm mất và xử lí luôn Cô Lang dạ hành.
Nếu là vậy thì các thành cổ khác cũng sẽ phái người đến đây, mà thân phận cũng sẽ không đơn giản. Đại diện cho một tòa thành thì hãnh diện cỡ nào chứ. Ví dụ như Liễu Như Nguyệt, nếu không có liên quan đến Thiên Tông thì thành chủ thành Vong Cổ còn lâu mới cho cô ta đến.
“Hắn là...”
Liễu Như Nguyệt chau mày, nhìn Thanh Dao,
“Bạn của ta”.
Thanh Dao mỉm cười, hơi xấu hổ, chủ yếu là vì hôm nay Triệu Bân lạnh lùng khiến cô ấy không kịp phòng bị. Tốt xấu gì đây cũng là đệ tử Thiên Tông, tốt xấu gì cũng là khách của cô ấy, chào một tiếng thì sao chứ! Lại cứ thế quay người đi!
“Tiểu thư, thiếu chủ thành Thương Lang đến ạ”.
Trong lúc ấy, ngoài biệt viện lại vang lên tiếng bẩm báo.
Nói xong, một người thanh niên áo trắng đã tiến vào, khí phách hiên ngang. Có lẽ là muốn cho mình nhìn thêm oai hơn nên tay hắn ta còn có một cái quạt, lúc nào cũng như đang ám thị cho người khác biết rằng: “Ông đây đẹp trai lắm”.
“Đã lâu không gặp, Hán Triều”.
“Thanh Dao muội muội, có nhớ ta không?”, Hán Triều cười nói.
“Bớt đi”.
“Ô, Liễu đại tiểu thư cũng ở đây hả, hôm nay vinh hạnh quá cơ”.
“Náo nhiệt thật”.
Tiếng cười nói vang lên, biệt viện lại có thêm người đến thăm, cũng là một người thanh niên mặc áo bào màu bạc, thân phận bất phàm, chính là thiếu chủ của thành Xích Dương: Vũ Văn Hạo.
Đấy mà! Triệu Bân đoán có sai đâu.
Người đến toàn là nhân vật đầu sỏ, đến thăm Thanh Dao là thật, vì Cô Lang dạ hành cũng là thật, đòi lại bảo vật là phụ, chủ yếu là vẫn muốn tìm lại những trân bảo kia về.
“Mời”.
Trong đình nghỉ mát, Thanh Dao bày ra một bàn tiệc rượu nhỏ.
Không khí cũng chẳng hòa hợp mấy.
Không hòa hợp ở đây là nói Hán Triều Và Vũ Văn Hạo. Hai người này không biết bị làm sao mà từ khi ngồi xuống thì ánh mắt nhìn đối phương rất kỳ lạ.
Thật ra hai người này đến đây còn mục đích khác nữa, chính là cầu hôn.
Không sai, cầu hôn, vừa hay cả hai lại yêu thích Thanh Dao. Cũng có thể nói là gia tộc yêu thích, muốn làm liên hôn chính trị, đẹp cả đôi đường.
Trên thực tế thì Liễu Như Nguyệt cũng rất đẹp, cũng là đối tượng liên hôn của các gia tộc. Nhưng đáng tiếc! Người ta là đệ tử Thiên Tông, cành cao này khó với lắm. So ra thì Thanh Dao của thành Thanh Phong vẫn thích hợp nhất.
“Đã lâu không gặp, va chạm chút không?”
Hán Triều nhìn Vũ Văn Hạo. Mãi mới có cơ hội tốt, hôm nay hắn ta phải biểu hiện thật tốt vậy. Lửa giận trong lòng hắn đã nén nhiều năm rồi.
“Cũng được”, Vũ Văn Hạo cười giả lả đáp.
Sau đó biệt uyển trở nên náo nhiệt hơn nhiều. Tiếng binh khí va chạm vang lên. Một người như được uống tiết gà, một người như được ăn thuốc, đánh đến là nhiệt huyết. Tu vi của họ bất phân thắng bại, nên sức mạnh cũng quen nhau.
Thanh Dao xem đã thành quen.
Hai thiếu chủ này cứ gặp nhau là đánh nhau.
“Đúng là một người kỳ lạ”.
Cô ấy quan tâm đến đến Triệu Bân trên lầu các nhiều hơn. Trong lòng không khỏi nghĩ, nếu là người khác gặp phải hai cô gái xinh đẹp có địa vị cao như thế, chẳng phải sẽ vội vàng đến làm quen hay sao? Tên kia thì hay rồi, vào lầu các xong không thèm đếm xỉa gì nữa, như kiểu không thích náo nhiệt vậy. Hai vị thiếu chủ đánh nhau hay thế mà không đi ra xem thế nào?
“Nhìn quen thế nhỉ”.
Liễu Như Nguyệt lẩm bẩm, cũng chẳng quan tâm lắm đến trận chiến của Hán Triều và Vũ Văn Hạo. Cô ta vẫn đang nghĩ đến Triệu Bân, đôi mắt ấy nhìn quen vô cùng.
Mọi chuyện lúc ấy lúng túng vô cùng.
Đương nhiên người lúng túng ở đây là Hán Triều với Vũ Văn Hạo. Bọn họ đánh đến mặt đỏ tai hồng, chỉ vì muốn biểu hiện ra, thế mà hai cô gái chẳng thèm xem.
Họ đang nhìn cái gì vậy?
Hai người tức tối vô cùng, đang chiến đấu mà cứ phải liếc ra ngoài xem.
Trong đấy có cái gì vậy?
Cũng tại bọn họ tới muộn, nếu đến sớm hơn có khi đỡ phải nghi ngờ rồi.
Hay thật, cái tòa lầu các nho nhỏ này thế mà lại cướp hết điểm sáng của bọn họ, dù gì họ cũng là thiếu chủ của một tòa thành cơ mà, phải nể mặt chứ!
“Ấn ký này mạnh thật”.
Bên trong lầu các, Triệu Bân đang than thở không ngừng. Hắn đã dùng đến sấm sét rồi mà vẫn không làm gì được ấn ký trên đàn cổ. Không phải là xóa không sạch, mà là cực kỳ chậm. Sau nửa canh giờ mà vẫn chưa luyện hóa được. Không phải tại cấp bậc của sấm sét không đủ cao, mà là vì tu vi hắn quá thấp, không gọi ra được uy lực chân chính của sấm sét.
Rầm! Bốp! Bụp!
Bên ngoài lầu các, tiếng đánh nhau vang lên không dứt, hai người càng đánh càng hăng.
Triệu Bân liếc mắt qua cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy Hán Triều và Vũ Văn Hạo. Làm thiếu chủ của hai tòa thành nên tu vi cũng không kém gì Thanh Dao.
Không biết đến lúc nào tiếng đánh nhau mới dừng.
Nhìn cả hai, một chảy máu miệng, một chảy máu mũi, đánh nhau bất phân thắng bại, người cũng thương tích đầy mình.
“Không phục thì làm lại”.
“Ta sợ ngươi chắc”.
Sau ba cốc rượu, hai người lại lườm nhau cháy mắt.
“Thôi”.