“Khá đấy”.
Triệu Bân xách huyền giáp, bắt đầu nghiên cứu.
Đám đông cũng tụ lại, nhìn từ trên xuống dưới từ trái qua phải, ví dụ như Kiếm Nam thỉnh thoảng giơ tay gõ gõ vài cái. Không biết thứ này được đúc từ chất liệu gì, chỉ thấy hoa văn trận pháp và cấm chế của nó cực kỳ huyền diệu.
“Nếu bán đi không biết bán được bao nhiêu tiền nhỉ”.
Tên tiểu tử Lăng Phi gảy gảy môi, đôi mắt to tròn sáng quắc lên vì tiền.
Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người, bao gồm cả Triệu Bân đều liếc xéo tên kia. Đây là Huyền Giáp đấy! Thứ này có khả năng phòng ngự tuyệt đối, kèm thêm năng lực phản đòn, cả Long Triều của Đại Hạ không tìm ra cái thứ hai, có cầu nhưng không có cung, được coi là bảo vật vô giá, thế mà mẹ kiếp nó muốn bán thứ này đi.
“Nếu không bán thì cũng đâu dùng được chứ!”
Lăng Phi bĩu môi, tìm một lý do nghe cực kỳ hợp lý.
Câu này không sai, trong số những người ở đây, e là ngoài Triệu công tử ra, không còn ai dám mặc thử Huyền Giáp này. Nếu chạm vào cấm chế, áo giáp sẽ mọc gai nhọn đâm người ta thành cái sàng, đã vậy nó còn co vào, mình đồng da sắt cũng bị nghiến cho thịt nát xương tan. Đến cả Triệu Bân cũng không dám mặc thử một cách lỗ mãng. Hắn có năng lực tái sinh thật, nhưng không thể tự phế bỏ bản thân được!
“Phải nghiên cứu thêm”.
Triệu Bân sờ cằm. Thứ đáng sợ không phải là Huyền Giáp mà là trận pháp và cấm chế trên Huyền Giáp. Nếu lĩnh ngộ mười mươi là có thể mặc lên người, nếu lĩnh ngộ sâu hơn, hắn cũng có thể tạo ra thứ áo giáp này.
Thử nghĩ mà xem, nếu chế tạo Huyền Giáp với số lượng lớn, ai cũng có một bộ, thế thì ngầu quá còn gì nữa! Khả năng chiến đấu tổng thể sẽ nâng cao một bậc, ngày sau quần ẩu chắc sẽ đã mắt lắm.
Không biết đến bao giờ, đám đông mới chịu tản đi, tự mình tu luyện.
Triệu Bân cũng quay về lầu gác, tĩnh tâm nghiên cứu.
Nơi này thanh tịnh, nhưng bên ngoài lại náo nhiệt. Trận đấu trên võ đài nội môn được lan truyền khắp Thiên Tông, chỉ cần nơi nào có người thì nơi ấy đang bàn tán, đến cả Vân Yên ở ngoại môn nghe xong cũng đành cười gượng.
Nhìn đi! Đồ đệ của cô ta đi đến đâu là náo nhiệt đến đấy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tên đó thực sự làm cô ta mát mặt.
Á...!
Giữa những tiếng bàn tán còn có tiếng hét xé ruột xé gan đến từ Ngao Diệt, sau khi được đưa về đỉnh núi và cấp cứu một hồi, hắn ta đã tỉnh, không chấp nhận nổi sự thật nên đang gào thét ấy mà. Trông cái miệng hắn ta chúm chím như quả anh đào vậy thôi chứ cổ họng to lắm! Mất tiền tài không quan trọng, mất Huyền Giáp mới đau lòng.
Màn đêm lặng lẽ ập xuống.
Trên đỉnh Thanh Vũ, khói sương lượn lờ.
Trước bệ bếp, Mục Thanh Hàn, Thanh Dao, U Lan, Xích Yên, Mộ Chiêu Tuyết đang bận rộn nấu cơm, đúng là một cảnh tượng tuyệt đẹp, mỹ nữ nào cũng lên được phòng khách xuống được phòng bếp.
“Đã mắt”.
Tô Vũ chắp tay cười khà khà.
Trên núi có mỹ nữ, nhìn thôi cũng vui lòng.
“Nghe nói đêm qua ngươi đi nhìn trộm hả”, Lâm Tà ý vị thâm trường.
Tô Vũ ho khan, một gậy của Kiếm Nam làm đầu hắn ta vẫn còn ong ong đến tận giờ.