Sau vài lần giãy giụa, hắn bị phong ấn cứng ngắc.
Đến lúc này, hắn mới nhìn sang môn chủ La Sinh Môn.
Lần nhìn này suýt chút nữa khiến hắn tè ra quần, đây là cao thủ Thiên Võ, dù đeo mặt nạ bằng tử ngọc, tuy không để lộ ra chút khí tức nào, nhưng căn cơ không lừa nổi người khác, tuyệt đối là cao thủ Thiên Võ hàng thật giá thật.
Vả lại, còn là loại phong hoa tuyệt đại cơ.
Trong mấy người phàm trần mà hắn quen, không một cô gái nào có thể sánh ngang với cô ta, trong đó cũng bao gồm cả hoàng phi Vũ Linh. Người phụ nữ trước mặt hắn quá mạnh và đáng sợ, dù không hiển lộ uy thế áp đảo cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng đè nén. Cô ta đứng dưới ánh trăng như một u linh, ý cảnh huyễn mộng như một bóng ma khiến toàn thân cô ta giống hệt một bông hoa tắm trong sương mù.
Triệu Bân đảo qua vài suy tính trong đầu, nhớ lại chuyện trước đó.
Hắn đang ngồi thiền trong doanh trướng ở biên cương phía Bắc thì nghe thấy tiếng đàn rất kỳ dị, sau đó rơi vào mộng cảnh, tới khi tỉnh lại đã bị treo tại đây. Bây giờ nhìn lại, tiếng đàn kia là của người phụ nữ này, cũng là vị cao thủ Thiên Võ này bắt hắn tới đây mà không hề kinh động tới bất cứ ai, đến cả hắn cũng mơ mơ màng màng trúng chiêu.
“Ngươi là… môn chủ La Sinh Môn?”, Triệu Bân nhíu mày hỏi.
“Trong đám võ tu Địa Tạng, người có thể khiến ta phải đích thân ra tay, ngươi là kẻ đầu tiên”, môn chủ La Sinh Môn hờ hững.
“Đường đường là cao thủ Thiên Võ, bắt nạt hậu bối như thế này có hợp lý không?”, Triệu Bân lại giãy giụa kịch liệt.
“Diêm La Mặt Quỷ đâu?”, môn chủ La Sinh Môn giơ bàn tay lên, trên ngón tay thon như ngọc có tia sáng mỏng manh quấn xung quanh, ngụ ý của điều này rất rõ ràng: Ngoan ngoãn trả lời câu hỏi, nếu không, lão nương sẽ đục một lỗ trên trán ngươi!
“Vẫn còn sống”.
Triệu Bân không giãy giụa nữa, giãy nữa cũng vô dụng.
Phong ấn của môn chủ La Sinh Môn đâu dễ phá như thế được, nhưng câu hỏi của ả đàn bà này chợt khiến hai mắt hắn lóe sáng. Diêm La Mặt Quỷ vẫn còn trong tay hắn, đây là một nước cờ có thể giúp hắn sống sót.
“Thủy - Hỏa phán quan thì sao?”, môn chủ La Sinh Môn lại hỏi.
“Cái gì mà Thủy - Hỏa phán quan?”, Triệu Bân giả bộ nghi hoặc, tới lúc quan trọng hắn vẫn phải diễn, chứ chẳng lẽ nói với môn chủ La Sinh Môn là Thủy - Hỏa phán quan của nhà ngươi đã bị ta tiêu diệt ở mộ của vua Âm Nguyệt từ một năm trước rồi à?
Môn chủ La Sinh Môn không đáp lời.
Sau đó là một đợt máu bắn ra, cô ta thực sự chọc một lỗ máu trên cơ thể của Triệu công tử.
Triệu Bân đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Chứ không thì làm sao được gọi là cao thủ Thiên Võ chứ, một ngón tay của môn chủ La Sinh Môn cũng rất phi thường, sát ý của cô ta ẩn chứa một thứ sức mạnh thần bí, đến cả năng lực tái sinh của Trường Sinh quyết cũng khó phục hồi được, đồng thời thứ sát ý này còn biến thành một tia sáng quấn quanh miệng vết thương, tiêu hủy tinh khí của hắn.
“Ngươi giết ta ta cũng không biết!”, Triệu Bân chửi ầm ĩ.
Không thể thừa nhận.
Chuyện này không thể thừa nhận.