Hắn ta không chấp nhận nổi hiện thực khi bản thân dùng Cửu Vĩ hóa toàn vẹn mà không địch nổi một Triệu Bân bê bết máu.
Trên thực tế, dù Triệu Bân thương tích đầy người, nhưng sức chiến đấu vẫn còn đó.
Cao thủ Thiên Võ còn không hạ gục được hắn, nói gì tới võ tu Chuẩn Thiên như Ân Minh.
Cái gọi là “Cửu Vĩ hóa” đứng trước mặt hắn cũng chỉ như vật trang trí. Nếu nơi này không phải là rừng rậm Huyết U, không phải sân nhà khiến hắn kiêng dè quá nhiều, nếu không, hắn có thể đánh Ân Minh thành tro bụi.
Giết!
Ân Minh gào thét rồi nhào tới lần nữa.
Triệu Bân không cố chấp đối đầu cùng hắn ta mà vừa đánh vừa lùi, âm thầm chuẩn bị một chiêu tuyệt sát.
Đùng! Binh! Đùng!
Hai người một đuổi một trốn, đánh đến mức đất trời rung lắc.
Ngụy bí giả đông đảo ở xung quanh liên tục chịu ảnh hưởng, dù không bị chôn sống dưới mũi kiếm của Triệu Bân nhưng bị dư chấn chém thành từng đống máu thịt bấy nhầy. Đất trời u ám lại nhuốm thêm một lớp màu đỏ.
Có lẽ vì động tĩnh quá lớn.
Cũng có thể vì họ cách lối ra của cấm địa càng lúc càng gần.
Đến mức tiếng nổ rung trời truyền ra khỏi rừng rậm Huyết U, kinh động bốn phương.
Hung danh của cấm địa vang xa.
Không ai dám đến gần, chỉ dám ngó nghiêng từ bên ngoài.
“Bên trong làm sao thế?”
“Nghe động tĩnh, hình như có người đang đại chiến”.
“Ai mà to gan lớn mật thế, chạy tới hẳn cấm địa để đánh trận”.
Tiếng thảo luận rất nhiều, líu ra líu ríu.
Nhiều người chạy tới, không thiếu người của hoàng tộc và cường giả Thiên Tông.
Ngoài họ ra thì khá nhiều thám tử của thành Thiên Thu cũng có mặt. Từ nhiều ngày trước, cấp trên đã dặn rằng phải chú ý quan sát rừng rậm Huyết U, nhiều ngày không thấy cấm địa có động tĩnh, chắc hẳn sẽ có vấn đề lớn.
“Không phải là Triệu Bân đấy chứ!”
Cường giả thành Thiên Thu ở gần đó đều chạy tới.
Đây là suy đoán của họ, cũng là khẳng định của họ. Đã nhiều ngày họ không trông thấy Triệu Bân, chắc hẳn hắn tới rừng rậm Huyết U chơi đùa rồi. Tên đó lá gan to bằng trời, trên thế gian này chẳng có nơi nào mà hắn không dám đi.
Phụt!
Máu vàng bắn ra tung tóe.
Triệu Bân vừa mới hộc máu, hắn bị Ân Minh chém đứt một bên tay.
Vì điều này mà Ân Minh cũng phải trả giá gấp trăm lần, hắn ta bị Triệu Bân tung nắm đấm đánh tan Cửu Vĩ hóa.
Phụt!
Búng máu mà Ân Minh phun ra mới thực sự là bá đạo.
Thể sức mạnh Cửu Vĩ vỡ rồi, suýt chút nữa hắn ta bị tiêu diệt ngay tại chỗ.
“Kẻ nào chắn đường ta phải chết!”