Đại trưởng lão Nhan gia ho khan một tiếng, cũng không nói thêm nhiều. Bọn họ biết chỉ nói riêng Thi tộc cùng Huyết Y Môn thì chắc chắn đều sẽ dốc hết tiền bạc để lấy được cái hộp sắt này, mặc dù không biết chính xác bọn chúng mang theo bao nhiêu tiền nhưng chắc chắn là bọn họ không thể theo nổi.
“Một trăm triệu”.
Lại có người hét giá, lần này không phải truyền ra từ tầng ba mà là truyền ra từ bên dưới.
Người vừa hét giá là một lão già áo bạc, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng bàng bạc chói mắt, nhìn không rõ gương mặt, chỉ biết khí tức bộc phát ra là của cường giả Chuẩn Thiên với ánh mắt hết sức thâm thúy.
Theo Triệu Bân thấy thì lão già này nhất định là người của một gia tộc siêu lớn, lão ta ở dưới này chẳng qua là để đục nước béo cò, không muốn cho ai biết lai lịch thế lực của mình, tránh kéo thêm thù hận về cho gia tộc.
Riêng về việc này có thể thấy lão ta thông minh hơn Cát Dương rất nhiều.
"Bên dưới còn có phú hào ẩn thân sao?"
Có không ít người liếc mắt nhìn sang lão già áo bạc, nhân tiện cũng liếc nhìn sang ba người Triệu Bân, nữ soái cùng Nhan Như Ngọc, không biết ba vị thần này có định liên thủ ra tay hay không.
"150 triệu".
Vẫn còn có kẻ khác ra giá, đó là một thanh niên áo đen không nhìn rõ gương mặt nhưng giọng nói rõ ràng là của một thanh niên, hoặc có lẽ cũng là do một lão già khác sắm vai khiến cho mọi người phải lẫn lộn mà thôi.
"Hai trăm triệu".
Người phóng khoáng thời nào cũng có, năm nay thì đặc biệt có nhiều.
Sau thanh niên áo đen thì lại có thêm một lão già lưng còng hét giá, thanh âm khàn khàn âm trầm, lão già này mang mặt nạ, cũng không nhìn rõ gương mặt nhưng chắc chắc là một cường giả Chuẩn Thiên.
Đến lúc này bầu không khí lại trở nên lặng ngắt như tờ.
Không hổ là vật phẩm đấu giá cuối cùng, trong chớp mắt giá cả đã được đẩy lên hai ngàn ngàn vạn lượng, đây chính là mức giá cao nhất kể từ khi đấu giá các thành lập cho đến bây giờ. Ở xung quanh đều đã vang lên tiếng tim đập thình thịch, tất cả mọi người đều cả kinh tột đỉnh, dám thêm vào năm mươi triệu trong một lần, người kia giàu có tới cỡ nào chứ?
“250 triệu”, lão già áo bạc lại tăng giá.
“Hai ngàn sáu trăm ngàn vạn”, lão già lưng còng hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức tăng giá theo.
"Chỉ còn hai người bọn họ".
Triệu Bân nhìn lão già này rồi lại nhìn sang lão già kia.
Tất cả mọi người cũng đang nhìn hai lão già, vòng đấu giá này đã trở thành chiến trường của hai bọn họ.
Hay nói cách khác thì đây là cuộc đọ sức giữa hai thế lực siêu lớn đứng đằng sau.
"Ngươi thấy bọn họ là người của gia tộc nào?", Nhan Như Ngọc hỏi.
“Không biết”, Triệu Bân lắc đầu.
Thiên Nhãn của hắn đã mất đi ánh sáng, hắn không thể nào nhìn thấu được hình dáng của đối phương.
Nhưng chuyện này cũng không khó đoán, nếu như không phải người của Thi tộc thì cũng là người của Huyết Y Môn, nội tình của hai thế lực này phải nói là khá tương đương với nhau.
"Còn có ai ra giá nữa không?", Túy Lão lúc này đã cảm thấy cổ họng khô khốc, lập tức liếc nhìn sang lão già áo bạc.
"Ba trăm triệu", lão già áo bạc quát lớn một tiếng, ngay lập tức đẩy giá lên đến đỉnh điểm.
Đây đã là giới hạn.