Lão phu đâu có ngốc.
Đó sẽ là câu trả lời của Ân Trú!
Nếu nán lại rừng rậm Huyết U, lão ta sẽ thành bia ngắm di động, mặc dù cấm địa đáng sợ nhưng cũng không phải không phá được, đám người Hồng Uyên Đại Hạ mà muốn xử lý lão ta thì chẳng phải để Huyết Tôn và Ác Vương được lợi sao?
Thế nên cần phải đi thêm vài bước nữa.
Dạo một vòng bên ngoài rồi quay về là chuyện rất cần thiết.
“Ba tên ngốc!”
Lão già tóc bạc nói.
Ông ta mới là người rảnh rỗi, bên ngoài đánh nhau tơi bời mà người này lại trốn ở đây câu cá, hiển nhiên đã nghe rành mạch cuộc trò chuyện của Huyết Tôn, Ác Vương và Ân Trú. Ba tên này cấu kết với nhau, thật là thú vị, ai cũng có tính toán riêng, chưa đả bại Đại Hạ mà ai cũng đã nghĩ cách hại đồng đội của mình rồi.
Nhưng nói đi cũng nói lại, đội hình của ba người này thật sự rất mạnh.
Với con mắt của một vị thần, e rằng lần này cái Đại Hạ sẽ phải đi vào dĩ vãng.
Nhắc đến Triệu công tử, lúc này hắn đang thật sự rất phiền muộn.
Mặc dù đêm nay có giông tố nhưng dường như không có tác dụng gì.
Vì mảnh đất cấm địa này có thể ngăn cách lôi điện, sét chưa kịp đánh xuống là đã bị sức mạnh bí ẩn chặn lại rồi. Dù sao thì đây cũng không phải thiên kiếp, nếu như có được trận sấm thì dễ hơn nhiều rồi.
“Ân Trú, ngươi được lắm!”
Triệu Bân lạnh lùng hét lên rồi lại vung kiếm chém ngã một vùng cây cổ thụ.
Lần này thật sự không giống trước, hắn không nhìn thấy bầu trời, mà đã không thấy trời thì sao nhìn được tinh tượng, không nhìn được tinh tượng là không thể tìm được chính xác chân trận ở đâu.
Đương nhiên, vẫn có một cách ngu ngốc, đó là đi đến đâu đánh đến đó.
Nhưng con đường này tốn rất nhiều thời gian và tinh lực, sợ là khi hắn vẫn chưa đánh ra bên ngoài được thì Đại Hạ đã bị san bằng rồi.
Phụt!
Đang chạy, hắn chợt thấy tia huyết quang.
Hai mặt Triệu Bân sáng lên, hắn lướt tới như một tia chớp.
Như hắn đoán, là tà niệm của Hồng Tước, chắc là đã giẫm phải không ít cạm bẫy nên trạng thái mới chật vật, tả tơi như thế. Khi Triệu Bân tới nơi, bà ta đang vịn vào thân cây, ho ra cả máu, trận vân vận chuyển dày đặc trên thân, là một tiên trận không hoàn chỉnh, chẳng những vây nhốt mà còn có thể chủ động tấn công.
Keng!
Triệu Bân vung kiếm, cố chém vào một góc trận pháp.
Tà niệm Hồng Tước thừa cơ, vài ba bước là độn trốn ra ngoài.
“Với ánh mắt của bà, lại đi theo Ân Trú lâu như vậy, chắc phải hiểu rất rõ các loại càn khôn trong rừng rậm Huyết U chứ, sao trông thảm thiết thế kia?”, Triệu Bân lấy ra bảo liên đăng, trị thương cho tà niệm Hồng Tước.
“Lão ta bóp méo càn khôn, lập thêm rất nhiều trận pháp”, tà niệm Hồng Tước nói.