Triệu Bân vừa đi vừa giết chóc, còn họ vừa đi vừa càn quét, phàm là người có mặt tại đó chẳng một ai không thu về đầy túi, bùa trữ vật mà họ mang theo đều nhét đầy ắp. Không biết bao nhiêu trân bảo, không biết bao nhiêu vật tư, đủ cho thành Thiên Thu sử dụng trong rất nhiều năm.
Soạt!
Cửu Vĩ như một luồng sáng, lao ra khỏi đan điền của Ma Tử.
Chạy ra cùng với nó còn có tiểu vụ linh bé như lòng bàn tay.
Đám đông trông thấy nó mà hai mắt sáng lên, đây là Cửu Vĩ Hồ của Long Phi, về cơ bản họ đều biết, nhưng cục cưng nho nhỏ này là thứ gì nhỉ, mập mạp và mềm mại, đáng yêu vô cùng.
“Đây là gì thế?”
Thương Khung xách vụ linh lên bằng một tay, trợn tròn hai mắt.
Các cường giả cũng tò mò ghé tới, đánh giá nó từ trên xuống dưới từ trái sang phải, vài kẻ thỉnh thoảng còn thò tay ra nhéo tay nhéo chân của tiểu vụ linh, cảm giác đã tay lắm đấy.
“Ngươi bị khùng hả! Thả ta xuống!”
Tiểu vụ linh tuy nhỏ người nhưng tinh ranh, tiếng mắng chửi non nớt như con nít.
Đám đông phì cười, rốt cuộc thứ này là gì vậy.
Ma Tử cũng không giấu giếm, hắn ta kể hết bí mật đó ra.
Nghe xong, những người có mặt ở đó đều nhướn mày.
Đặc biệt phải kể đến Thương Khung, bối phận của ông ta cao nhất, ánh mắt cũng kỳ lạ nhất. Tám ngàn năm trước, ông ta từng bước vào biển sương mù, bị nhốt chừng bảy tám năm, không ngờ rằng tám ngàn năm sau, biển sương mù cũng hóa thành tinh linh.
Ma Quân nói chẳng sai tí nào, thời gian lâu dần, đến con ba ba cũng biến thành rùa.
Tiểu vụ linh bị xách lên, bị mấy lão già kia vây quanh quan sát. Giống loài hiếm gặp như vậy, họ mới thấy lần đầu, đâu thể không nghiên cứu chứ? Người “hiếu học” như Thương Khung còn lấy máu của nó nữa.
Cửu Vĩ nằm rạp dưới gốc cổ thụ, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao.
Long Phi chết rồi, nó cảm nhận được nỗi cô đơn trước nay chưa từng có.
Tiểu Hung Hổ khá hiểu chuyện, vừa lượn lờ quanh nó vừa vẫy đuôi, dường như đang an ủi mà dường như cũng đang mời mọc Cửu Vĩ Hồ: mời nó gia nhập thành Thiên Thu, có thể coi nơi đó như một ngôi nhà.
Cửu Vĩ không hồi đáp.
Sự im lặng của nó giống như ngầm thừa nhận.
Đêm khuya, có một bóng dáng yêu kiều bước lên đảo.
Người đó là Nhan Như Ngọc, trên người vẫn còn nhuốm máu, đích thân cô ta giết chết Lâm Nhung.
Thấy Triệu Bân đang ngủ say, cô ta không làm phiền, chỉ siết chặt bàn tay thon như ngọc, ánh mắt tràn ngập vẻ thương xót. Cô ta thật vinh hạnh, hai lần chứng kiến Triệu Bân dùng trạng thái bất diệt, hai lần trông thấy ma thần tàn sát, nhưng dưới lớp y phục đẫm máu đó ẩn giấu nỗi đau xé ruột xé gan, mỗi lần chia ly là âm dương cách biệt.