Chuyện tốt đi thành đôi, dường như chuyện xấu cũng đi thành đôi. Mộ Chiêu Tuyết phu xướng phụ tùy, trúng chiêu nốt, U Lan an toàn, Phượng Vũ và Ma Tử ở phía sau cũng an toàn.
“Đang làm gì thế?”, đám đông ngờ vực.
“Tìm ấn chú”, Triệu Bân không giấu giếm, kể lại hết chuyện về ấn chú.
Nghe vậy, ai nấy giật mình kinh hãi.
Nếu như không có Triệu Bân nói ra thì cũng không ai biết Đại Hạ đang có biến cố lớn như vậy, rốt cuộc ai là kẻ thi chú mà ngay cả hoàng đế Đại Hạ cùng với chưởng giáo Thiên Tông cũng không thoát được, thậm chí còn có thêm vô số cường giả quan trọng khác của Đại Hạ cũng trúng chiêu.
Đây là âm mưu đoạt quyền sao?
Âm mưu một lần nuốt trọn cả Đại Hạ?
Nói không chừng khi bọn họ ra ngoài lần nữa thì Đại Hạ đã đổi chủ rồi.
Chuyện này xem ra rất trọng đại, ai nghe xong cũng không khỏi phiền muộn.
Điều khiến Triệu Bân nhẹ nhõm hơn một chút là trên cơ thể của những người thuộc Ma vực không có dấu vết của chú ấn.
Còn có người của Bạch gia, Tư Không gia, Mộ gia cũng đều không có chú ấn.
Cũng có thể nói những người trúng chú ấn đều là người của hoàng tộc và Thiên Tông.
Có vẻ như kẻ thi chú cũng không nắm quyền kiểm soát tuyệt đối, tạm thời chỉ có hoàng tộc cùng Thiên Tông gặp tai ương.
"Có thể nhìn ra là chú ấn gì không?", tất cả các trưởng lão đều hỏi.
"Chỉ có thể phát hiện ra chừng này?", Triệu Bân lấy ra đồ văn của chú ấn.
Lớp người già xúm lại truyền tay nhau xem nhưng ngay cả lão tổ Bạch gia cũng lắc đầu.
Triệu Bân thu lại bức họa rồi đi tìm Thương Khung.
Thương Khung đã treo Tinh Hồn lên cây trong khi ông ta đứng dưới gốc cây khoanh tay đi qua đi lại. Tinh Hồn đường đường là đệ tử mạnh thứ tư Thiên Tông nhưng cũng không khỏi lệ rơi đầy mặt, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kinh hãi.
Lúc trước tránh được một hồi tử kiếp.
Không ngờ bây giờ lại giẫm phải bẫy!
"Ông có nhận ra chú ấn này không?", Triệu Bân dừng lại rồi đưa đồ văn ra.
Thương Khung chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái nhưng sau đó lại giật mình quay đầu chụp lấy đồ văn, trong đôi mắt già nua lộ ra sự kinh ngạc.
“Ma chú Ám Hắc?”, mới nghe ông ta lẩm bẩm.
"Xem ra tìm ông là đúng rồi", hai mắt Triệu Bân sáng lên, đúng là lão già đã sống tám ngàn năm có khác.
Sau đó hắn lại hỏi: "Nó có lai lịch như thế nào?"