Kẻ áo đen thứ nhất biến sắc, phi thân lui về sau.
Nhưng khoảng cách không phải là vấn đề.
Kiếm Tử Tiêu tự rời khỏi tay của Triệu Bân, hắn đang dùng hồn ngự kiếm.
Con mợ nó, còn có chiêu thức như vậy sao?
Con ngươi của kẻ áo đen thứ nhất co rút lại, bị một kiếm xuyên thủng tâm mạch.
"Kẻ thứ hai…"
Triệu Bân lại lướt qua y như gió, khi ngang qua người y, hắn dễ dàng kéo kiếm Tử Tiêu ra.
Bang! Ầm! Ầm!
Trong núi, tiếng ầm ầm lại vang lên không dứt.
Phượng Vũ và kẻ áo đen thứ ba đang đại chiến.
Phượng Vũ bị thương quá nặng, lại đơn độc chiến đấu, không phải là đối thủ của kẻ áo đen kia, liên tiếp bị bức lui, trên người bị chém toát ra không biết bao nhiêu là máu, mỗi một vết thương lại bị sát khí xâm lấn, cũng bị kịch độc xâm lấn.
Phụt!
Máu tươi đã tuôn ra, thân thể Phượng Vũ đẫm máu, bị một kiếm chém lui.
Kẻ áo đen thứ ba lướt tới như một cái bóng, muốn một kiếm tuyệt sát.
"Không tránh được".
Khuôn mặt của Phượng Vũ tái mét, dường như cô ta đã nhìn thấy cái chết vẫy gọi.
Ngay trong lúc nguy cấp, Triệu Bân đã kịp tới đỡ đòn cho Phượng Vũ, lại tung ra Uy Long chưởng khiến cho kẻ áo đen không kịp trở tay, bị trọng thương lui về phía sau.
Keng!
Lần này, đổi lại là Triệu Bân lướt tới chỗ của kẻ áo đen như một cái bóng, muốn một kiếm tuyệt sát.
"Một đôi mắt thật đẹp".