Gương mặt của Triệu Bân đã đen như đít nồi, tốt xấu gì thì hắn cũng là đệ tử đứng đầu tỷ thí tân tông, thế mà suốt ngày lại bị mấy lão già này xách đi khắp nơi.
“Đã đi gặp mặt chưa?”, Linh Lung cười hỏi.
"Đi rồi".
Triệu Bân quay đầu quan sát khắp nơi, không hổ là phủ đệ của đồ nhi Hồng Uyên! Nơi đây có rất nhiều bảo vật, kỳ hoa dị thảo, quái thạch linh tuyền, tất cả đều khiến cho tay chân của hắn cảm thấy ngứa ngáy.
“Ngươi… có phải đang giấu ta điều gì không?”, Linh Lung nói.
“Sư tổ đang ám chỉ đến chuyện gì?”, Triệu Bân hỏi ngược lại.
“Lai lịch của ngươi”, Linh Lung cười nhìn Triệu Bân.
"Lai lịch của ta thực sự trong sạch".
Triệu Bân ra vẻ chính trực nói, nhưng hắn không bước vào trong đình nghỉ mát mà chỉ đứng ở bên ngoài trong tư thế sẵn sàng chạy trốn, chỉ cần dùng Thiên Nhãn Thuấn Thân thì trong nháy mắt hắn có thể chạy xa 20 trượng, nữ nhân này đêm đã khuya vẫn còn tìm hắn, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Chủ yếu là... hắn sợ bị đánh.
“Trong trí nhớ của ta cũng có một người xuất chúng như ngươi”, Linh Lung uống một ngụm trà rồi mới nhìn về phía Triệu Bân cười nói: “Hai người đều là yêu nghiệt nghịch thiên".
“Không biết sư tổ đang nói tới ai?”, Triệu Bân hỏi.
"Thành Vong Cổ... Triệu Bân".
"Ngay cả sư tổ mà cũng phải khen như vậy thì hắn chắc hẳn là rất phi phàm".
"Ngươi đã từng gặp hắn chưa?"
"Chưa".
Triệu Bân nói mà không hề chớp mắt, kỹ năng diễn xuất thần sầu đã được kích hoạt, hắn biết đệ tử của Hồng Uyên đang kiểm tra mình thì lại càng diễn xuất hoàn hảo hơn, không hề có sơ hở.
Linh Lung không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Triệu Bân.
Nhìn hắn một lúc, cô ta tin rằng Triệu Bân không hề nói dối mình.
Thật lâu sau thì cô ta mới vươn vai đứng lên nói: "Đi theo ta".
Triệu Bân không hiểu chuyện gì, chỉ có thể đi theo.
Hai người một trước một sau đi vào trong một khu rừng trúc.
Ở sâu trong rừng trúc có một cái hồ, chính xác mà nói thì đó là một tòa Lôi Trì, bên trên có lôi điện chớp sáng toát ra khí tức bá liệt, tinh nguyên nồng đậm dị thường.
"Lôi Trì tốt".
Triệu Bân vừa nhìn thấy thì hai mắt đã sáng ngời.
Nơi này đúng là bảo địa, được tu luyện ở đây chắc chắn sẽ thu được kết quả gấp đôi nỗ lực.
“Vào đi”, Linh Lung nói.
“Chuyện này… thật ngại quá”, Triệu Bân ngập ngừng bước xuống hồ, sư tổ đã nói vậy thì hắn cũng phải nể mặt.
Linh Lung liếc nhìn hắn, một tên tiểu bối như Cơ Ngân thực sự rất hiếm có, mỗi lần gặp hắn thì cô ta lại cảm thấy ngứa ngáy tay chân mà không hiểu tại sao.
"Không tệ".
Triệu Bân cười ha hả rồi khoanh chân ngồi xuống, nước trong hồ thực sự rất kỳ dị, không chỉ có tinh nguyên nồng đậm mà còn tự mang lôi tức, hấp thụ vào trong cơ thể có thể tẩm bổ khí lực, cũng có thể bổ sung uy lực cho thiên lôi.
"Tu luyện cho tốt".
Linh Lung ngáp dài một cái rồi quay đi.
Nếu như không phải do sư phụ của cô ta muốn Cơ Ngân tăng tu vi trong thời gian ngắn nhất có thể thì cô ta cũng sẽ không hào phóng để Cơ Ngân chạy tới đây tu luyện.
"Đa tạ sư tổ".
Triệu Bân cảm ơn một cách chân thành.
Vừa nói xong thì hắn đã nhắm mắt lại vận chuyển công pháp, dẫn nước hồ vào trong cơ thể thanh lọc tứ chi xương khớp, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch, huyết mạch cũng đều được luyện hóa.
Đêm lại càng sâu hơn.
Triệu Bân lại giống như một lão tăng đang ngồi thiền định, bộ dáng trang nghiêm.
Đột nhiên, dưới ánh trăng sáng, trong lúc hắn đang nhắm mắt khoanh chân thiền đình thì khóe miệng của hắn lại nhếch lên, đây không phải là biểu hiện của hắn mà chính là của gương mặt quỷ, trong chớp mắt nó đã khống chế tâm thần của hắn, sau đó khiến cho hắn lộ ra bộ mặt dữ tợn, khí huyết bên trong cơ thể của hắn cũng đang biến hóa kỳ lạ.
Những điều này Triệu Bân không biết.
Những điều này Linh Lung cũng không biết.
Những điều này Nguyệt Thần biết, nhưng cô ta không có thời gian để quan tâm đến hắn.
Nguyệt Thần còn đang bận chống lại lời nguyền của thần, chuyện đó mới khó khăn làm sao! Cô ta đã bị thương đến mức không thể ngẩng đầu lên được, cho dù có chúc phúc của thần thì tình trạng của cô ta lúc này cũng không khá hơn là bao, tu vi của Triệu Bân phải tăng lên thì cô ta mới có cơ hội trở mình.
Tại rừng trúc, lôi điện trên Lôi Trì liên tục chớp sáng.
Trên thân thể của Triệu Bân lúc này cũng có lôi tức quẩn quanh, nhìn từ xa trông hắn đã không còn giống con người mà giống như một cột thiên lôi từ trên trời đánh xuống, ngay cả mái tóc đen của hắn đang tung bay cũng đã bị nhuộm đầy lôi quang, khí tức mà hắn toát ra hết sức bá liệt, các thuộc tính đan xen vào nhau tạo thành nguồn năng lượng không thể nhìn thấy được bằng mắt thường, nguồn năng lượng đó đã khiến cho từng phiến trúc ở hai bên đều bị chặt ngang thân.
"Khá lắm nhóc con".
Linh Lung ngoái đầu lại, vừa nhìn thấy đã vô cùng kinh ngạc.
Ngoài kinh ngạc thì Linh Lung còn cảm thấy đau lòng, tòa Lôi Trì này đã hao phí biết bao nhiêu tâm huyết của cô ta, bây giờ lại để cho Cơ Ngân được hưởng lợi.
Chờ xem! Khi Cơ Ngân xuất quan thì chắc chắn tinh nguyên bên trong Lôi Trì sẽ bị hấp thụ sạch sẽ, cô ta chẳng còn lạ gì tính tham ăn của hắn nữa!
Thật lâu sau Linh Lung mới xoay người rời đi.
Phía sau lưng cô ta Triệu Bân vẫn đang chăm chỉ tu luyện, hắn không chỉ dùng Lôi Trì để luyện thể mà còn âm thầm hấp thu lôi tức từ trong Lôi Trì, thân thể của hắn giống như một cái hố không đáy, từng lỗ chân lông trên thân thể mở to giống như khi hấp thụ linh khí vậy. Không thể trách Linh Lung, với tốc độ hấp thụ của hắn thì chỉ trong vòng dăm ba ngày Lôi Trì chắc chắn sẽ bị hấp thụ sạch sẽ.
Đêm lặng lẽ trôi qua, bình minh đã tới.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp tràn ngập núi Bất Tử.
Nhìn từ bên ngoài núi Bất Tử trải dài vô tận nhưng khi bước vào trong thì đó lại là một khung cảnh khác, đập vào mắt chỉ có mây mù sương tỏa, thường xuyên có người ngoài lạc vào đây.
Đối với những người này, nếu như có thể thả thì mấy người Ma Tử tất nhiên đều sẽ thả ra.
Vẫn là câu nói kia, bọn họ chỉ nhằm vào kẻ thù, không phải kẻ thù tất nhiên bọn họ sẽ không trói buộc, nhưng nếu như kẻ bị lạc vào không biết điều thì lại là một chuyện khác.
"Làm gì vậy?"
"Đừng lười biếng".
Đại trưởng lão vừa tỉnh ngủ, đang ngồi trên một đỉnh đồi nhỏ bắt chéo chân, một tay cầm ống điếu hút phì phèo, sương khói lượn lờ khiến cho lão ta trông giống y hệt như người đang tu tiên.
Không cần lão ta nói thì Ma gia cũng sẽ không nhàn rỗi, người nào phải vẽ bùa thì vẽ bùa, người nào tạo linh kiện thì tạo linh kiện, bọn họ đã vẽ ra được một số lượng lớn bùa chú, một phần giữ lại dùng còn một phần đem bán đổi lấy tài nguyên tu luyện, đáp ứng cho nhu cầu tự cấp tự túc.
Bên cạnh đó các xe nỏ cũng đã được láp ráp với số lượng lớn, nhiều người nhiều sức, phải phân công hợp tác mới có thể tạo ra nhiều thành quả với công sức ít hơn bình thường.
"Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ thiếu Ma quật".
Nhị trưởng lão xách theo bầu rượu đi thị sát, đi qua một khu đất xếp hàng dài những chiếc xe nỏ trông hết sức đẹp mắt, hơn nữa số lượng còn vô cùng dồi dào, chờ tìm được hang ổ của Ma quật rồi thì bọn họ nhất định sẽ san phẳng.