Từ khi hắc y nhân tiến vào sân thì ông ta đã phát hiện, tên đó tưởng Triệu Uyên ngày hôm nay vẫn còn ở cảnh giới Huyền Dương năm đó ư? Giác quan của Địa Tàng tầng cao nhất, cảnh giới Huyền Dương không thể so sánh được.
“Phụ thân vẫn ra tay rất nhanh”.
Triệu Bân cười nói, thoát khỏi nền đất.
“Phản ứng của con nhanh nhạy đấy”.
Triệu Uyên cười vỗ vai Triệu Bân, dù ông ta không đến thì tên sáu ngón này cũng không thể giết hắn được.
Sở dĩ ông ta ra tay cũng chỉ vì muốn hỏi thử một chút.
Người sáu ngón vùng vẫy thật mạnh làm cách nào cũng không thể né nổi thanh giáo, trong lòng cực kỳ buồn bực.
Tốn hết nửa ngày trời, Triệu Bân lại không ở trong phòng.
Tốn hết nửa ngày trời, hai người trong nhà này đang đóng cửa đánh chó hả?
Mà hắn chính là con chó kia, tự nhảy vào hố.
Buồn bực là chuyện nhỏ, sợ hãi mới là chuyện lớn, nếu bị tóm trúng thì kết quả có thể nghĩ được.
“Ngươi tự nói hay để ta dạy cho ngươi nói”, Triệu Uyên thản nhiên hỏi.
“Nếu ta nói ra thì có thể tha mạng cho ta được không?”, sắc mặt người sáu ngón trắng bệch.
“Ngươi, có tư cách để đưa ra điều kiện ư?”, Triệu Uyên hừ lạnh.
“Là… Là đại trưởng lão”.
“Năm đó, cũng là lão ta dẫn Cô Lang vào nhà họ Triệu”.
“Cũng là lão ta sai khiến ta giết Triệu Bân".
Tên sáu ngón run rẩy lẩy bẩy, khai, khai hết tất cả mọi thứ.
“Bân Nhi, nghỉ sớm đi”.
Triệu Uyên cười hiền, một tay xách tên người sáu ngón đi.
Gương mặt tươi cười của ông ta nhanh chóng biến thành vẻ dữ tợn lạnh như băng sau khi quay đi, thù hận và áp lực bao nhiêu năm nay, những tổn thương và phẫn hận tích góp từng li từng tí một hóa thành thứ sát ý lạnh như băng.
“Phụ thân”, Triệu Bân vội vàng đuổi theo.
Soạt! Soạt!
Triệu Uyên chưa quay đầu lại thì đã có hai bóng người từ ngoài tường nhảy vào, đó là Huyền Dương tầng cao nhất hàng thật giá thật, đều là người trong chi của Triệu Uyên, Triệu Bân cũng gặp, bàn về vai vế thì còn phải gọi một tiếng thúc thúc.
“Thiếu chủ, nghỉ ngơi sớm đi thôi”.
Hai thúc thúc bình thường luôn cười nói hơ hớ, tối nay lại có vẻ lạnh nhạt hơn nhiều.