Binh vệ hoảng loạn bò dưới đất, cả người run lên.
Cảnh giới Thiên Võ đấy, nếu muốn giết bọn họ thì người ta chỉ cần một ngón tay thôi.
Đúng là xui tận mạng, đi tìm người để kiếm tiền thưởng mà lại đụng phải thứ dữ!
“Cút!”
Triệu Bân lạnh lùng nói, giọng nói bình thản nhưng nó lại như sấm sét khi lọt vào tay binh vệ, chỉ có một chữ nhẹ nhàng thôi mà như có uy lực có thể hủy diệt tinh thần của con người.
Binh vệ mừng rỡ nhanh chân bỏ chạy.
Hắn rất chuyên nghiệp trong việc hù dọa người khác.
Triệu Bân tiếp tục vẽ bùa, đấy chỉ là binh sĩ tép riêu, đại tướng vẫn còn ở phía sau.
Người gọi là đại tướng là chỉ Hán Diễm.
Quả nhiên, chưa tới một khắc sau thì đã nghe thấy tiếng gió xào xạc.
Hán Diễm đã đến, vuốt mồ hôi suốt dọc đường, lão ta nghe thuộc hạ báo lại thì vô cùng kinh ngạc, sao thành Thương Lang lại có cao thủ cảnh giới Thiên Võ? Là người đã đi ra từ hang động Quỷ Minh sao? Nếu không phải thì người đó từ đâu mà đến? Và đến được bao lâu rồi? Vị tiền bối đó đã biết được bao nhiêu về những hành động trong mấy năm nay của mình?
Đến bây giờ lão ta vẫn thấy mơ hồ.
Hoặc cũng có thể nói là lão ta đang lơ ngơ.
Không thể tìm thấy Triệu Bân nhưng lão ta lại tìm được một nhân vật lớn!
Mẹ nó, thú vị gớm đấy!
Niềm vui bất ngờ này cũng bất ngờ quá rồi đấy.
Đi cùng với lão ta còn có quản gia của thành chủ, tim lão ta cũng đập thình thịch.
“Vãn bối Hán Diễm, xin… Xin chào tiền bối!”
Hán Diễm tiến về trước, lúc còn cách cửa rất xa thì đã đứng lại, chắp tay hành lễ.
“Khí thế của thành chủ thành Thương Lang cũng lớn thật!”
Triệu Bân lạnh lùng nói với giọng già nua, bút vẽ bùa trong tay dừng lại, người không biết nhìn từ bên ngoài vào thì còn tưởng hắn đang đứng đó vẽ tranh nữa. Lời lẽ của hắn vẫn bình thản, thế nhưng lại cùng cộng hưởng với võ hồn, thêm một chút uy áp Thiên Võ.
Vậy là đủ rồi, đủ để hù họa Hán Diễm rồi!
Vốn dĩ hắn còn muốn nói thêm câu nữa “Triệu Bân là đồ đệ của ta!”
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại… Hay là thôi vậy.